Mục lục
(Nháp) Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một khinh khí cầu chỉ có thể phát nổ một lần, nhiều nhất chỉ nổ chết được một con chim ưng, mà khinh khí cầu lúc trước quân Thục mang theo số lượng có hạn, Kim Phi phải điều tra rõ số lượng chim ưng của quân chinh chiến phía Nam thì mới có thể lập kế hoạch chiến lược tốt hơn.

Đáng tiếc Lý Lăng Duệ canh phòng cố thủ nghiêm ngặt, các trinh sát nghĩ đủ mọi cách, cũng không tra ra được.

“Tiên sinh, ta sẽ sắp xếp người tìm cách thâm nhập vào doanh trại của quân chinh chiến phía Nam, bất luận là dùng cách gì, nhất định phải điều tra ra!" Hầu Tử nói đảm bảo.

"Thôi bỏ đi, không cần để huynh đệ phải hy sinh vô ích nữa." Kim Phi lắc đầu nói: "Chúng ta để Lý Lăng Duệ tự mình thả chim ưng ra là được."

Lý Lăng Duệ phòng thủ nghiêm ngặt như vậy, trinh sát muốn trà trộn vào bên trong quân chinh chiến phía Nam gần như là chuyện viển vông.

Trinh sát có thể không sợ chết, Kim Phi cũng đã điều chỉnh lại tâm trạng, nhưng y không muốn trinh sát phải chết một cách vô ích, chết mà không có ý nghĩa gì.

"Để Lý Lăng Duệ tự thả chim ưng ra ư?" Hầu Tử ngạc nhiên: "Làm thế nào?"

"Rất đơn giản, áp sát Trần An Tiệp và Lý Lăng Duệ cùng lúc, chắc chắn chúng đã thông đồng với nhau rồi, chỉ cần để khinh khí cầu bay đến chỗ Trần An Tiệp là được." Kim Phi trả lời.

Hầu Tử nghe xong thì vỡ lẽ: "Đúng rồi, khinh khí cầu của chúng ta vừa bay lên, Lý Lăng Duệ có lẽ sẽ sắp xếp thả chim ưng ra... Đúng rồi tiên sinh, nếu Lý Lăng Duệ mặc kệ Trần An Tiệp thì phải làm sao?"

Việc quân không ngại dối trá, Trần An Tiệp và Lý Lăng Duệ là kiểu hợp tác không có bất kỳ nền tảng nào, mỗi bên đâm sau lưng, biến bên kia thành bia đỡ đạn, chuyện này quá đỗi bình thường.

"Hắn ta không quan tâm thì chúng ta cứ diệt luôn Trần An Tiệp!" Kim Phi lạnh lùng nói.

Đường lui bị chặn kín, luôn khiến trong lòng Kim Phi cảm thấy bất an, nếu như có thể tiêu diệt Trần An Tiệp, đối với quân Thục mà nói cũng là một tin tức tốt.

Huống hồ trong kế hoạch của Kim Phi, y đã tính đến phương án dùng khinh khí cầu để đổi lấy chim ưng.

Gần đây gió luôn thổi từ hướng Bắc, khinh khí cầu muốn ném bom quân chinh chiến phía Nam thì trước hết phải tìm được độ cao và hướng gió thích hợp, trước tiên phải bay về phía Bắc, sau đó hạ xuống để tận dụng gió Bắc mới được.

Quân Tần Vương ở phía Nam, muốn ném bom quân Tần Vương thì đơn giản hơn nhiều, khinh khí cầu chỉ cần cất cánh ở kênh Hoàng Đồng, rất nhanh có thể bay đến không phận của quân Tần Vương.

Kể cả không có chuyện này, Kim Phi cũng sẽ cho khinh khí cầu đi oanh tạc quân Tần Vương, chứ không phải phí công tấn công Lý Lăng Duệ.

"Cũng đúng, nếu Lý Lăng Duệ không quan tâm, chúng ta sẽ diệt luôn Trần An Tiệp." Hầu Tử khẽ gật đầu: "Ta sẽ lập tức sắp xếp các huynh đệ chuẩn bị khinh khí cầu!"

Kim Phi gật đầu, không nói gì.

Lần trước ở núi Ô Đầu hai người trinh sát bị thương vì cho nổ Hải Đông Thanh, sau khi nhảy dù cho đến bây giờ vẫn chưa trở về, tất cả mọi người biết bọn họ lành ít dữ nhiều.

Dùng khinh khí cầu đi oanh tạc quân Tần Vương lần nữa, cho dù có thể nổ chết được chim ưng, thì lính trinh sát điều khiển khinh khí cầu cũng rất có thể sẽ rơi vào lòng địch, khả năng sống sót rất thấp.

Mặc dù Kim Phi biết rằng đây là cách hy sinh ít nhất, nhưng việc ra lệnh cho người của mình đi vào chỗ chết vẫn khiến y rất khó chịu.

Chỉ là bây giờ y đã có thể kiểm soát được cảm xúc của mình rồi.

Chưa đến nửa tiếng sau khi Hầu Tử rời đi, tại kênh Hoàng Đồng một khinh khí cầu từ từ bay lên.

"Ủa, sao trên trời lại có khinh khí cầu?"

"Khinh khí cầu này sao lại khác với trước kia?"

"Đúng rồi, khinh khí cầu này trông nhỏ hơn một chút, tốc độ cất cánh cũng nhanh hơn trước nhiều!"

"Lần trước ta nghe huynh đệ trinh sát trong trại nói, tiên sinh đang nghiên cứu khinh khí cầu để đối phó với Hải Đông Thanh, chẳng lẽ đã nghiên cứu thành công rồi sao?"

“Chắc chắn là vậy, nếu không tiên sinh để nó bay đi chịu chết sao?”

"Tuyệt quá, khinh khí cầu và phi thuyền của chúng ta cuối cùng cũng có thể sử dụng lại rồi!"

"Ủa, sao người của tiểu đội trinh sát lại hành lễ về phía bầu trời vậy?"

"Qua hỏi thăm là biết ngay thôi."

Kể từ khi Hải Đông Thanh xuất hiện, tần suất quân Thục sử dụng khinh khí cầu đã giảm đi nhiều, rất nhiều lính Thục đã lâu không nhìn thấy phi thuyền và khinh khí cầu, giờ đột nhiên nhìn thấy khinh khí cầu trên bầu trời doanh trại, ai nấy đều cảm thấy tò mò.

Dù sao thì số binh lính biết chuyện oanh tạc ở núi Ô Đầu cũng không nhiều, rất nhiều binh lính cũng không biết ở núi Ô Đầu xảy ra chuyện gì.

Nhìn thấy các lính trinh sát đang cúi chào trên không trung, không ít quân Thục đang luân phiên nghỉ ngơi liền chạy tới hỏi lý do cúi chào.

Sau đó bọn họ mới biết được kế hoạch của Kim Phi.

Sau khi nghe xong, tất cả quân Thục đều trầm mặc.

Sau đó không biết ai khởi xướng, những quân Thục xung quanh trại trinh sát cũng giơ cánh tay phải lên, cúi chào về phía bầu trời.

Không khí xung quanh trở nên bi tráng và trang nghiêm.

Những quân Thục ở xa hơn một chút tuy không biết chuyện gì xảy ra, nhưng thấy nhiều người hành lễ như vậy, cũng bị bầu không khí này làm cho xúc động, cũng cùng giơ cánh tay lên.

Trong nháy mắt, khắp kênh Hoàng Đồng đâu đâu cũng là những người lính đang hành lễ.

Trên không trung, hai trinh sát cúi đầu nhìn xuống phía dưới, nước mắt lưng tròng!

Vừa rồi Hầu Tử tập hợp tất cả trinh sát lại, bốc thăm để quyết định xem ai sẽ đi thực hiện nhiệm vụ cảm tử này, bọn họ là hai người có con số lớn nhất.

Không ai muốn đi chịu chết, nói rằng trong lòng họ không oán trách là giả.

Nhưng vào khoảnh khắc này, nhìn thấy bên dưới đang chật ních đồng đội cúi chào về phía mình, họ đột nhiên cảm thấy thanh thản rồi!

"Này Lão Bà, ngươi nói giờ chúng ta là anh hùng rồi chứ?" Trinh sát cao lớn điều khiển khinh khí cầu hỏi.

"Tất nhiên rồi, nếu chúng ta có thể sống sót trở về, chắc chắn sẽ giống như tên Đường Phi kia, là công thần hạng nhất còn sống!" Một trinh sát khác trả lời.

"Haha, không ngờ rằng đời này của ta lại có một ngày được làm anh hùng," trinh sát cao lớn cười nói: "Tiên sinh từng nói, từ xưa tới nay ai mà không chết, để lại gì gì đó?"

"Để lại lòng son chiếu rọi sử xanh!" Trinh sát thấp bé cười khẩy: "Tên ngươi mà ngươi còn viết chưa xong, đừng học người ta nói văn hoa nữa !"

"Hahaha, vậy không nói văn hoa nữa," trinh sát cao lớn cười lớn: "Vì cuộc sống mới, giết chết bọn chúng!"

"Đúng, giết chết bọn chúng!" Trinh sát thấp bé cũng cười.

Khinh khí cầu chở theo tiếng cười của hai người, bay ngày càng xa.

Gió Bắc thổi mạnh, đưa khinh khí cầu nhanh chóng bay về phía Nam, mười mấy phút sau, khinh khí cầu vượt qua một ngọn núi, hai trinh sát nhìn thấy tiểu đội lính trinh sát của quân Tần Vương.

Cách tiểu đội trinh sát một dặm về phía nam, họ nhìn thấy đội tiên phong của quân Tần Vương.

Trinh sát binh bọn họ thấy được quân trinh sát của Tần Vương, tất nhiên quân trinh sát của Tần Vương cũng nhìn thấy họ.

Chỉ thấy một trinh sát trong đó lập tức quay đầu ngựa, chạy về phía sau.

Thực ra không cần hắn ta quay về báo tin, đội tiên phong của quân Tần Vương cũng đã nhìn thấy khinh khí cầu.

Chỉ vài phút sau, trong quân Tần Vương đã bốc lên khói báo hiệu.

Khói báo hiệu là phương thức truyền tin nhanh nhất trước khi công nghệ thông tin xuất hiện, nhược điểm là chỉ có thể quan sát bằng mắt thường, cứ cách vài dặm hoặc hơn chục dặm thì phải bố trí một đài lửa, nếu không thì người ở xa sẽ không nhìn rõ.

Quân Tần Vương và quân chinh chiến phía Nam của Đảng Hạng cách nhau mấy chục dặm, ở giữa nhất định phải có đài lửa để chuyển tiếp.

Quả nhiên, vài phút sau, ở một thung lũng không người cách đó sáu bảy dặm về phía Tây Bắc khói báo hiệu cũng bốc lên.

Trên khinh khí cầu, trinh sát biết rằng đây là quân Tần Vương đang cầu cứu Lý Lăng Duệ, nhưng họ không quan tâm, mà tiếp tục bay về phía lực lượng chủ lực của quân Tần Vương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK