“Nếu tiên sinh đang sợ bị phụ hoàng chất vấn sau trận chiến, Vũ Dương có thể đảm bảo với tiên sinh, nếu có thể giành thắng lợi, phụ hoàng tuyệt đối sẽ không trách tội tiên sinh!”
Cửu công chúa thấy Kim Phi không đồng ý ngay thì đã đoán được suy nghĩ của Kim Phi.
Cô ấy suy nghĩ một hồi, nói: “Thật ra phụ hoàng không ngốc, cũng muốn làm người đứng đầu Trung Nguyên, chỉ là ý chí không đủ kiên định, cứ luôn bị dao động mà thôi.
Lần trước đồng ý tăng thuế cho Đảng Hạng, phụ hoàng đã hối hận suốt mấy tháng trời, có mấy lần ta còn nhìn thấy phụ hoàng lắc đầu thở dài khi đang phê duyệt tấu chương.
Nếu chúng ta đánh thắng trận, ta sẽ viết thư bày tỏ suy nghĩ của mình, phụ hoàng nhất định sẽ ủng hộ ta!”
“Người cũng biết ý chí của bệ hạ không đủ kiên định, người lại không ở kinh thành, đến lúc đó, lỡ như đầu óc của bệ hạ lại hồ đồ, hạ lệnh chém đầu ta, vậy ta phải tìm ai nói lí đây?” Kim Phi tức giận nói.
“Tiên sinh là người chính trực, có thể không nhận ra, thật ra Vũ Dương mời tiên sinh về làm thống lĩnh hộ vệ, tức là đã tự nộp mình làm con tin giao cho tiên sinh rồi”.
Cửu công chúa nói: “Nếu chúng ta thật sự đánh thắng trận, phụ hoàng vẫn hỏi tội tiên sinh, vậy ngài xử lý ta thế nào cũng được!”
“Xử lý thế nào cũng được? Ta xử lý người thế nào được chứ?”
Kim Phi nói: “Nói lời đại nghịch bất đạo, nếu bệ hạ thật sự muốn giết ta, ta nhất định sẽ không ngẩng cổ chờ chém, khả năng cao nhất là đi vào rừng làm cướp, chẳng lẽ người muốn đi cùng ta, làm áp trại phu nhân của ta sao?”
“Vớ vẩn!” Thấm Nhi tức giận nhìn Kim Phi.
Chỉ cần Cửu công chúa ra lệnh, cô ấy sẽ bắt giữ tên láo toét này ngay lập tức.
“Thấm Nhi, lui xuống!” Cửu công chúa xua tay: “Tiên sinh, ngài có biết tại sao ta lại thích làng Tây Hà không?”
“Có có thể tại sao nữa, cũng thèm cơm nhà ta giống như cô gái này thôi”, Kim Phi chỉ vào Khánh Mộ Lam.
“Không, đó là vì tiên sinh”, Cửu công chúa lắc đầu nói: “Vũ Dương có thể cảm nhận được, tiên sinh thật sự coi ta là bạn, ở đây ngoại trừ nịnh hót, ta có thể nghe được những lời thật lòng, rất vui vẻ”.
“Người đúng là… lạ đời?”
Kim Phi vốn định nói là không tự trọng, nhưng nhận ra nó không phù hợp, nên vội vàng sửa lời.
Thật ra y cũng đã sớm biết rõ điều này rồi nên mới có thể nói ra những câu đó.
“Chỉ cần tiên sinh đồng ý giúp Vũ Dương chinh phạt Thổ Phiên, nếu phụ hoàng hỏi tội, tiên sinh thật sự muốn vào rừng làm cướp, Vũ Dương cũng đồng ý đi làm áp trại phu nhân của tiên sinh, mọi chuyện đều nghe lệnh ngài, được không?”
Lời Cửu công chúa nói như đang đùa cợt, nhưng vẻ mặt cô ấy lại vô cùng nghiêm túc.
“Khụ khụ, người là công chúa đấy, đừng nói bậy!” Kim Phi ho khan hai tiếng, che giấu sự xấu hổ của mình.
Đồng thời nhìn Khánh Mộ Lam và Thấm Nhi.
Đặc biệt là Thấm Nhi, y thật sự lo rằng cô gái bạo lực này sẽ cảm thấy y đang trêu đùa công chúa rồi nhảy ra tát cho y một bạt tai.
Với lực tay của Thấm Nhi, chẳng lẽ còn không đủ đánh gãy mấy cái răng của y sao?
Cũng may là Khánh Mộ Lam và Thấm Nhi, một người ngẩng đầu nhìn trần nhà, một người cúi đầu nhìn chằm chằm dưới chân, như kiểu hoàn toàn không nghe thấy gì vậy.
“Vũ Dương không hề nói bậy”, Cửu công chúa nhìn chằm chằm Kim Phi, chậm rãi nói: “Nếu tiên sinh không tin, đêm nay Vũ Dương tình nguyện hầu hạ ngài!”
“Điện hạ, người đùa cũng được, nhưng đừng quá mức như vậy”, Kim Phi nhanh chóng xua tay.
“Vũ Dương không nói đùa, bây giờ đã không thể nào hòa thân được nữa, chỉ cần tiên sinh đồng ý, lúc nào Vũ Dương cũng có thể làm người phụ nữ của ngài”, Cửu công chúa nghiêm túc nói.
“Càng nói càng đi xa rồi đấy!”
Kim Phi dứt khoát nói sang chuyện khác, hỏi: “Điện hạ, người đã đoán được rằng Thổ Phiên sẽ tới trước khi hòa thân sao?”
Câu hỏi này vốn dĩ là để thay đổi chủ đề.
Nhưng sau khi hỏi xong, Kim Phi càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này rất có khả năng xảy ra.
“Tiên sinh, ngài nghĩ thế nào?” Cửu công chúa không trả lời ngay mà vẫn giữ nguyên biểu cảm nghiêm túc, nhìn chằm chằm Kim Phi, hỏi lại.
“Ta không phải người, làm sao biết người nghĩ thế nào chứ?”
“Nếu ta và tiên sinh thật sự có duyên, vậy thì chờ tới lúc động phòng rồi ta sẽ nói với tiên sinh”.