“Ngụy tiên sinh, bài thơ này phải xem theo phần chú giải bên dưới.”
Kim Phi chỉ vào phần chú giải bên dưới rồi nói.
Nhưng phần chú giải bên dưới là do y dùng biết viết, kiểu chữ quá nhỏ, Ngụy Vô Nhai híp mắt cũng nhìn không rõ nổi, chỉ đành rút một kính lúp trong ngực ra.
Nhìn thấy kính lúp, Kim Phi nghĩ tới gì đó, lẩy một cái hộp gỗ trong túi ra.
“Đúng rồi Ngụy tiên sinh, ông thử cái này xem.”
Mở hộp gỗ ra, bên trong có một cặp gọng kính khắc từ gỗ, bên cạnh có mấy thấu kính.
Bây giờ xưởng thủy tinh phát triển Tất nhanh, kính viễn vọng đã có thể thực hiện các hoạt động dây chuyền lắp ráp đơn giản nhất.
Có một lần tới phòng y tế, phát hiện Ngụy Vô Nhai luôn phải nheo mắt để nhìn đồ, y mới biết ông ta bị lão thị rồi, cho nên y bảo công nhân mài thấu kính bớt thời gian mài mấy thấu kính lão thị, lại tìm thợ mộc chạm một cặp gọng kính.
Hôm qua mắt kính đã được giao tới tay Kim Phi, chỉ là y chưa kịp đưa cho Ngụy Vô Nhai.
Kim Phi cầm hai cái thấu kính lắp vào gọng kính, đưa cho Ngụy Vô Nhai, “Ngụy tiên sinh đeo lên mắt xem thử.”
“Đây là vật gì?” Ngụy Vô Nhai tò mò nhận kính, dưới sự chỉ đạo của Kim Phi, ông ta đeo lên sống mũi.
Ông ta cúi đầu nhìn bản thảo trong tay lần nữa, chữ viết vốn mờ mờ ảo ảo, lập tức trở nên rõ ràng hon nhiều.
“Ấy, đây là đồ tốt!”
Ngụy Vô Nhai không nhịn được ca ngợi thành tiếng.
Khi tuổi tác càng cao, bệnh lão thị của ông ta ngày càng nặng, có lúc bốc thuốc cũng nhìn không rõ, chỉ đành để Chu cấm sắp xếp một quân y tới chuyên bốc thuốc cho ông ta.
Kính này đã lập tức giải quyết vấn đề khó khăn quấy nhiễu ông ta bao lâu nay rồi.
“Ngụy tiên sinh, ngài thử hai cái thấu kính này xem!”
Kim Phi bảo Ngụy Vô Nhai lấy kính xuống, lại đổi hai thấu kính có sổ độ cao hơn một chút vào.
“Ai da da, cái này còn nhìn rõ hơn!”
Ngay cả Ngụy Vô Nhai bình tĩnh, sau khi đeo kính mới vào, cũng không nhịn được phải kinh ngạc kêu thành tiếng.
“Thử thêm hai cái này…’
Trải qua mâỳ lần điều chỉnh, cuối cùng Ngụy Vô Nhai đã tìm được hai thấu kính phù hợp với ông ta nhất.
“Loại thấu kính này không chuẩn xác lắm, bề mặt kính cũng không phẳng, nhưng điều kiện có hạn, trước mắt chỉ có thể làm thế này, trước mắt Ngụy tiên sinh đeo đỡ vậy, đợi sau này công nghệ tiên tiến hơn, ta lại làm cho ông một cặp mới.”
“Thế này đã rất tốt rồi!”
Ngụy Vô Nhai sờ gọng kính bằng gỗ, thích không muốn buông tay.
Ngắm nghía một lát, nghĩ tới chuyện Kim Phi bảo ông ta xem đồ, lúc này mới đeo kính vào cầm bản thảo lên lần nữa.
“Tiên sinh, lúc đó cao nhân đã căn cứ theo vị trí của ngôi sao trên bầu trời, phân chia mười hai tháng trong năm thành hai mươi bốn tiết khí, lần lượt là lập xuân, vũ thủy, kinh trập, xuân phân, thanh minh, cốc vũ…
Mỗi câu trong bài thơ này đại biếu cho sáu tiết khí trong một mùa, mỗi một hoặc hai chữ đại biểu cho một tiết khí.”
Kim Phi ngồi bên giải thích nói, “Ví dụ câu đầu tiên:
Tháng giêng là tháng hoa đào, mận
Lập xuân hoa nở ánh rực hồng.
Chữ xuân đầu tiên là đại diện cho tiết khí đầu tiên trong hai mươi bốn tiết khí – lập xuân.
Mỗi năm ngày mà sao Bắc Đấu của chòm sao Đại Hùng đúng lúc chỉ vào vị trí dần ở phía đông, chính là ngày lập xuân.
Lập ý là bắt đầu, xuân đại biếu cho thời tiết khí bắt đầu trở nên ấm áp, vạn vật bắt đầu sinh trưởng.”
Kim Phi giải thích từng câu từng chữ về bài ca hai mươi bốn tiết khí cho Ngụy Vô Nhai.
Vẻ mặt Ngụy Vô Nhai cũng trở nên càng ngày càng trịnh trọng.
Vì ông ta hiếu bài thơ ca này đại biểu cho cái gì!
Vừa nãy Kim Phi nói bài ca hai mươi bốn tiết khí là kim chỉ nam cho việc đồng áng, cũng không khoa trương tí nào.
Có bài ca hai mươi bốn tiết khí này, người dân trồng trọt cũng không phải phụ thuộc hoàn toàn vào kinh nghiệm làm nông nữa, cứ theo chú giải trong bài thơ để làm nông là được rồi, cũng không cần lo bỏ lỡ mùa vụ nữa.
Không chỉ Ngụy Vô Nhai, râu của Triệu Nhạc bên cạnh cũng kích động run rấy.
Dân coi lương thực là trời, thời đại phong
kiến, nông nghiệp gắn liền với bụng của mọi người, là thứ được công nhân đứng đầu trong mọi ngành nghề.
Mặc dù bài thơ này đơn giản, nhưng ý nghĩa nó mang tới lại vô cùng trọng đại.
“Kim tiên sinh, bài thơ này thật sự quá…” Trong chốc lát thế mà Ngụy Vô Nhai lại tìm ra từ thích hợp để miêu tả, “Bài thơ này tuyệt đối là bảo vật vô giá với người dân!”
“Tiên sinh, bài thơ này là lời truyền dạy của cao nhân, nhưng trước kia ta chưa trồng trọt bao giờ, không hiểu về thời vụ, ngài cảm thấy chính xác không?” Kim Phi hỏi.
“Chính xác! Cực kì chính xác!” Trong mắt Ngụy Vô Nhai đầy vẻ bội phục, “Người nói bài thơ này với ngài, thật sự là cao nhân tuyệt thế đấy! Kim tiên sinh, bây giờ ngài còn có thể tìm thấy ông ấy không?”
“Không tìm được nữa,” Kim Phi lắc đầu, “Sau khi cao nhân nán lại sau núi một thời gian, đã lặng lẽ rời đi rồi, ta cũng không gặp lại ông ấy nữa, cũng không biết ông ấy đã đi đâu.”
Cao nhân tuyệt thế gì chứ, chỉ là lúc trước y sợ biểu hiện ra quá rõ, nên thuận miệng bịa đặt thôi, đi đâu mà tìm chứ?
Bây giờ thế lực dưới trướng của y đã trưởng thành hơn, hoàn toàn không cần lo bị người ta
điều tra nữa, nhưng mượn danh nghĩa thì cũng đã mượn rồi, nên Kim Phi chỉ có thế dùng tiếp.
Thật ra có lúc gặp chuyện không thể giải quyết, đấy lên đầu cao nhân, cũng khá tiện lợi.
‘Vậy thật là đáng tiếc.”
Ngụy Vô Nhai đưa bản thảo cho Kim Phi, “Kim tiên sinh, nếu có thế, ngài cố gắng lan truyền bài tho này đi càng nhanh càng tốt, tránh đế người dân lỡ mùa vụ lần nữa.”
“Ngụy tiên sinh, ông yên tâm đi, trong nửa năm thôi, ta sẽ truyền bài thơ này tới Xuyên Thục và đất Tần!” Kim Phi tự tin nói.
Thật ra y đã nghĩ xong lâu rồi, năm đầu tiên sau khi nhật báo Kim Xuyên khai trương, mỗi tháng y đều sẽ đăng bài ca hai mươi bốn tiết khí lên báo một lần, sau khi tiểu học khai giảng, cũng đưa nó vào tài liệu giảng dạy, yêu cầu mỗi học sinh học thuộc, đồng thời phải biết ý nghĩa là gì.
Dưới kiểu mẫu này, Kim Phi không tin không quảng bá được.
“Kim tiên sinh nghĩ kỹ là được.”
Ngụy Vô Nhai gật đầu nói, “Ta tin bài thơ này nhất định có thể được ghi vào sử sách, lưu truyền muôn đời!”
Trên thực tế ông ta nói không sai, nhà sử học đời sau đều vô cùng tôn sùng bài ca hai mươi
bốn tiết khí này, nhất trí cho rằng bài thơ này đã mở đầu kỉ nguyên mới cho nông nghiệp mới Đại Khang, đặt phương hướng rõ ràng cho sự phục hồi và phát triển nhanh chóng của nông nghiệp Đại Khang.
Sau khi rời khỏi phòng y tế, Kim Phi chưa về tứ hợp việc, mà quay lại tòa soạn nhật báo Kim Xuyên với Trần Văn Viễn.
“Ông à, từ giờ về sau đây là văn phòng của ngài, sân phía sau chính là kí túc của ngài, nếu ngài không hài lòng, hoặc người nhà của ngài tới, chúng ta có thế đổi tiếp.”
Để biếu thị sự coi trọng, Trần Văn Viễn đưa kí túc vổn đế mình ở nhường cho Triệu Nhạc.
“Không cần đổi nữa, chỗ này đã rất tốt rồi!”
Triệu Nhạc vội xua tay, sau đó đi vào sân nhỏ, quan sát văn phòng và kí túc sau này của mình.
Trần Văn Viễn nhìn hai bên trái phải không người, đụng vào người Kim Phi nhỏ giọng hỏi, “Kim tiên sinh, vậy lương tháng của ông Triệu bao nhiêu thì phù hợp?”
“Ngươi xem rồi quyết định đi, nếu không chắc lắm thì đi tìm A Nguyệt bàn bạc một chút.”
Trước mắt tài chính của Kim Xuyên do Đường Tiểu Bắc quản lí, Kim Phi không quan tâm lắm.
A Nguyệt chính là một trong những trợ thủ của Đường Tiếu Bắc, chuyên phụ trách khoản tiền lương của các bộ phận.
‘Vậy được rồi.”
Trần Văn Viễn gật đầu, vừa chuẩn bị nói tiếp, cửa sân nhỏ đã có tiếng bước chân truyền tới.
Khóe mắt Kim Phi nhìn thấy người tới, không khỏi lô ra vẻ kinh ngạc.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK