Mọi thứ đồ trong phòng thí nghiệm của Kim Phi dường như đều có thể mang lại những thay đổi chấn động cho ngành công nghiệp.
Mà Đường Đông Đông chú ý đến một mặt khác: "Tiên sinh, huynh định may quần áo bán cho các tiệm may hay là tự may quần áo cho mình vậy?"
"Tất nhiên là tự mở xưởng may quần áo rồi."
Kim Phi không do dự nói.
"May quần áo bán cho ai?" Đường Đông Đông hỏi.
Quần áo dân chúng Đại Khang mặc, về cơ bản đều là ra đường mua lấy vài thước vải bố rồi về nhà tự may.
Người có tiền thì có thợ may chuyên nghiệp.
Cô ấy thực sự không nghĩ ra được quần áo Kim Phi làm ra có thể bán cho ai.
"Tạm thời bán cho các nhân viên hộ tống và quân Trấn Viễn và các nhà xưởng của chúng ta, sau đó lại bán cho dân chúng." Kim Phi nói.
"Dân chúng có thể tự mình may quần áo, ai sẽ mua của chúng ta?"
"Nếu sau này mọi người đều có công việc, ai còn có thời gian để tự may quần áo cho mình nữa?"
Kim Phi hỏi ngược lại: "Không nói đến những nơi khác, chỉ nói đến xưởng dệt thôi, bây giờ còn có nữ công nhân nào tự may đế giày, tự làm quần áo nữa không?"
"Cái này…. Không còn thấy nhiều nữa." Đường Đông Đông gật đầu.
May quần áo rất tốn thời gian, bây giờ các xưởng dệt làm việc hai ca, nữ công nhân đi làm về đến nhà đều rất mệt mỏi, ai còn muốn sờ vào kim chỉ nữa?
Đây cũng là lý do Kim Phi muốn mở xưởng sản xuất quần áo.
Khi y mở càng ngày càng nhiều nhà xưởng ở nhiều nơi, sẽ càng ngày càng có nhiều người chuyển từ tá điền thành công nhân.
Công nhân kiếm được tiền, nhưng lại không có thời gian, sẽ càng ngày càng có nhu cầu về quần áo may sẵn hơn.
Nếu bây giờ mở một xưởng may quần áo, trước tiên có thể may đồng phục cho các công nhân, nhân viên hộ tống của nhà mình, khi số lượng công nhân cần mua quần áo may sẵn đạt đủ quy mô, xưởng may có thể dần chuyển đổi sang quần áo may sẵn cho dân chúng mặc.
Nhu cầu ăn mặc ở đi lại đều là những nhu cầu cần thiết cho người dân bình thường, đồng thời cũng đại diện cho tiềm năng thị trường vô tận và lợi ích to lớn.
Chỉ bằng cách đặt nền móng sớm một bước, thì khi thị trường khởi sắc, mới có thể đi trước người khác được.
Đường Đông Đông đang định hỏi về kế hoạch cụ thể của Kim Phi nhưng lại nghe thấy Đại Lưu ở ngoài cửa đang hét lớn lên:
"Tiên sinh, Lương huynh trở về rồi, đang chờ ở trước cửa."
"Lương huynh trở về rồi ư?"
Kim Phi nhướng mày, bước nhanh về phía cửa.
Sau khi xử lý xong đám quyền quý, Kim Phi ra lệnh cho Trương Lương dừng việc tiêu diệt bọn thổ phỉ, đưa người đến Kiếm Môn Quan để tiếp nhận bàn giao.
Kiếm Môn Quan là một vị trí vô cùng quan trọng đối với huyện Kim Xuyên, người đứng đầu vẫn luôn không phối hợp bàn giao khiến Kim Phi rất tức giận.
Y cũng không biết Trương Lương đã làm thế nào rồi.
Trước cửa phòng thí nghiệm, Trương Lương mặc một bộ đồ đen, đứng ở chỗ đất trống giống như một cây giáo.
Cho dù có mất đi một cánh tay, thì ngay cả Cửu công chúa cũng không dám coi thường anh ta.
Lưng của Thấm Nhi, Châu Nhi và Bắc Thiên Tầm thậm chí còn vô thức trở nên căng thẳng, giống như đã nhìn thấy một con mãnh hổ.
Đây chính là khí thế mà do Trương Lương đã chinh chiến trong vài tháng, dùng tính mạng của không biết bao nhiêu tên thổ phỉ mà tôi luyện thành!
“Lương ca, vất vả rồi!”
Kim Phi bước lên phía trước một bước, vỗ vai Trương Lương: “Đã sắp xếp xong cho quân Trấn Viễn và nữ công nhân chưa?”
“Đã sắp xếp xong rồi.” Trương Lương gật đầu: “Nữ công nhân đã được đưa tới núi Thiết Quán, quân Trấn Viễn đã đến Kiếm Môn Quan. Những người dân đi cùng bọn ta cũng đã được sắp xếp vào các nhà xưởng rồi.”
Trên đường Trương Lương tới đây, có rất nhiều người dân bước tới bước đường cùng, đều đi theo phía sau quân Trấn Viễn.