“Ngụy đại nhân, tất nhiên ta biết việc này không thể đùa giỡn, cũng hoàn toàn không phải đùa giỡn.”
“Tiên sinh có biện pháp hay?”
Ngụy Đại Đồng cuối cùng cũng nhận ra vẻ không đúng.
Với hiểu biết của ông ta về Kim Phi, nếu không chắc chắn mười phần, sẽ không nói như thế.
“Sáng mai đại nhân sẽ biết.”
Kim Phi lại muốn chơi trò thần bí.
“Vậy ta rửa mắt chờ mong.”
Ngụy Đại Đồng thấy Kim Phi không muốn nhiều lời, cũng không bắt buộc, cúi đầu nhìn về phía sa bàn lần nữa.
Ngụy Đại Đồng có thể kiềm chế sự kì quái trong lòng, Khánh Mộ Lam lại không đè nén được, tò mò hỏi:
“Tiên sinh, rốt cuộc ngài dùng biện pháp gì thế? Sáng mai có thể dẫn ta đi cùng không?”
“Đừng gọi ta là tiên sinh, cứ gọi ta bằng họ là được.”
Kim Phi liếc nhìn Khánh Mộ Lam.
Từ sau khi biết chuyện của y và Cửu công chúa, Khánh Mộ Lam luôn tỏ thái độ với y.
Có lúc thực sự tức giận, sẽ không có y là tiên sinh mà gọi y bằng họ.
Dù sao cũng chỉ là một cách gọi, Kim Phi không chấp cô ấy, cô ấy thích gọi gì thì gọi.
"Tiên sinh, ta sai rồi!"
Khánh Mộ Lam kéo áo Kim Phi, dẫn y đến chỗ không người: “Sau này ta sẽ không gọi ngài bằng họ nữa, ta gọi ngài là em rể được không?”
Cô ấy đã đoán được Kim Phi có phát minh mới, vô cùng tò mò.
Gọi Kim Phi là em rể cũng đồng nghĩa với việc thừa nhận quan hệ của Kim Phi và Cửu công chúa.
Nhưng Kim Phi vẫn không hài lòng, hừ rồi nói: “Cô muốn lợi dụng ta sao?”
“Vũ Dương là em họ của ta, ta không gọi ngài là em rể, chẳng lẽ ngài muốn ta gọi Vũ Dương là chị dâu à?”
Khánh Mộ Lam trợn mắt hỏi.
“Ý này cũng không tệ.” Kim Phi hài lòng gật đầu.
“Ngài thật sự muốn ta gọi cô ấy chị dâu à?” Khánh Mộ Lam đen mặt.
“Nếu cô không muốn, cứ gọi ta bằng họ là được ta đâu có ép cô.”
Kim Phi thản nhiên nhún vai.
“Gọi thì gọi!” Khánh Mộ Lam cắn răng uy hiếp: “Lát nữa ta sẽ gọi luôn!”
“Chỉ cần cô không sợ bị Vũ Dương diệt khẩu, thì thế nào cũng được”.
Kim Phi không hề sợ, nhíu lông mày: “Gọi to vào để cho cả Khánh phủ đều biết.”
Dù là đời trước hay đời này Kim Phi đều không thích làm việc gì lén lút.
Nếu không phải vì Cửu công chúa không đồng ý, y đã công khai chuyện của hai người từ lâu.
Y biết Cửu công chúa lo lắng điều gì, cũng biết Khánh Mộ Lam sẽ không dám gọi bậy bạ.
Quả nhiên, Khánh Mộ Lam trợn tròn mắt nhìn Kim Phi: “Ngài đúng là độc ác!”
“Sáng mai đến cửa thành Tây chờ ta.”
Kim Phi cười một tiếng, xoay người rời đi.
Khánh Mộ Lam tức giận giơ nắm đấm sau lưng y, nhưng cũng không dám đánh thật.
Sáng ngày hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng, Kim Phi đã dẫn một đội người từ cửa thành Tây đi ra.
Mỗi người cưỡi ba con ngựa, thành đội hình tiêu chuẩn để hành quân nhanh của kỵ binh.
Ngoại trừ Nguỵ Đại Đồng còn có Khánh Mộ Lam đi theo góp vui.