Nhưng trận gió ban nãy đã hoàn toàn phá vỡ sự kiên trì của cô ấy, dọa cô hét lên một tiếng, ngồi phịch xuống.
Đúng lúc này, giỏ khinh khí cầu lại rung lắc.
Bắc Thiên Tầm thấy bên cạnh có một cái chân, vô thức ôm lấy.
Lúc này sắc mặt của Kim Phi cũng thay đổi, khóe miệng cũng giật vài cái.
Lúc này, tay phải của Kim Phi bị Khánh Mộ Lam kéo chặt, chân trái bị Bắc Thiên Tầm ôm lấy, giống như gã đàn ông tồi muốn vứt bỏ hai cô bạn gái nhưng bị họ cản lại vậy.
Đây cũng là bức tranh kiếp trước Kim Phi nằm mơ cũng không dám mơ.
Bây giờ, giấc mơ của y thành hiện thực rồi.
Nhưng y lại không thấy vui chút nào, trên mặt chỉ thấy đau khổ.
Bắc Thiên Tầm dùng nhiều lực quá, Kim Phi thấy chân mình sắp bị cô ấy làm gãy luôn rồi.
“Thiên Tầm, nhẹ chút! Nhẹ chút! Chân ta sắp gãy rồi!”
Đợi khi khinh khí cầu không rung nữa, Kim Phi vội vàng đẩy Khánh Mộ Lam ra, vỗ vào mặt Bắc Thiên Tầm: “Đừng sợ, gió ngừng rồi!”
Trước đó y không hề biết, Bắc Thiên Tầm có thể giao đấu cùng lúc với mười mấy nhân viên hộ tống lại sợ độ cao.
Nếu biết vậy thì đã không đưa cô ấy lên rồi.
Lúc này Bắc Thiên Tầm cuối cùng cũng bình tĩnh lại, vừa thấy bản thân đang ôm đùi Kim Phi, tay nắm chặt quần y, khuôn mặt bỗng đỏ ửng, vội vàng buông đùi Kim Phi ra.
Đúng vào lúc này, lại có thêm một trận gió nữa, Bắc Thiên Tầm vốn không biết làm sao lại bị dọa cho hét lên, không giải thích mà lại tóm lấy đùi Kim Phi.
Hơn nữa lần này không chỉ một cái mà ôm luôn cả hai chân Kim Phi.
Hai chân Kim Phi vốn đang hơi tách nhau, bị Bắc Thiên Tầm ôm lấy liền khép lại.
Thay đổi bất ngờ, lại thêm khinh khí cầu chao đảo, Kim Phi suýt thì ngã, vội vàng giơ tay nắm lấy giỏ mới gắng gượng đứng vững.
“Lão Ưng, hay là chúng ta hạ xuống một chút để Bắc Thiên Tầm xuống?”
Kim Phi cười khổ hỏi.
Cứ như vậy thì chân y bị Bắc Thiên Tầm bẻ gãy mất.
Lão Ưng còn chưa đáp, Bắc Thiên Tầm đã lắc đầu trước: “Không… Không cần đâu… Ta không sao!”
Nói xong cô ấy buông đùi Kim Phi ra, cúi đầu nói: “Tiên sinh… Xin lỗi, ta chưa từng đi cái này… Thất lễ rồi.”
“Tiên sinh, bây giờ ta đã bay gần hai trăm trượng rồi, xuống rồi lên lại thì lâu lắm.”
Lão Ưng cúi đầu nhìn Bắc Thiên Tầm: “Thiên Tầm cô nương, cô đừng đứng lên nhìn bên ngoài, cứ coi như là xe ngựa, vậy sẽ đỡ hơn.”
“Được!”
Bắc Thiên Tầm giơ tay nắm lấy vành giỏ, nghe lời nhắm mắt lại, tưởng tượng bản thân đang ngồi trong xe ngựa.
“Xe ngựa rung mấy cái thì sợ gì chứ?” Bắc Thiên Tầm thầm an ủi bản thân.
Khỏi phải nói, cách này của Lão Ưng cũng có ích lắm, Bắc Thiên Tầm đúng là không sợ nữa.
Kim Phi xác nhận Bắc Thiên Tầm bình tĩnh lại rồi mới thở phào, ra hiệu cho Lão Ưng tiếp tục lên cao.
Khánh Mộ Lam to gan ngốc nghếch cũng thích ứng được với sự chao đảo của khinh khí cầu, kéo tay Kim Phi hỏi:
“Tiên sinh, ngài từng sờ vào mây chưa? Mây là như thế nào?”
“Những đám mây trông giống như bông vải, nhưng thực ra chỉ là một đống hơi nước tụ thành."
Kim Phi thản nhiên trả lời.
“Mây là một đống hơi nước hả? Làm sao hơi nước có thể bay lơ lửng trên bầu trời được?”
Khánh Mộ Lam tò mò hỏi: "Bông vải là gì?"
"Bông vải..."