“Vũ Dương, như ta đã nói trước đó, sức mạnh của quần chúng là vô biên!"
Kim Phi nói: "Những gì chúng ta không thể làm, chúng ta có thể nhờ quần chúng giúp đỡ!"
"Nhờ quần chúng giúp đỡ?"
Cửu công chúa lặp lại lời nói của Kim Phi, sau đó chợt nhận ra: "Phu quân định kêu gọi dân chúng xây trường học sao?"
"Đúng vậy," Kim Phi gật đầu: "Thật ra xây trường học cũng không khó, tìm một vài căn tương đối lớn từ nhà cũ của địa chủ và quyền quý, cải tạo lại một chút, ta tin người dân địa phương sẽ sẵn lòng giúp đỡ!"
Khát vọng con cái thành đạt gần như là mục tiêu chung của toàn thể người dân Viêm Hoàng. Tuy nhiên, các trường tư thục truyền thống trước đây quá đắt. Chưa kể trẻ em nhà nghèo, ngay cả những người nông dân khá giả cũng không đủ khả năng đi học.
Ban đầu, Kim Phi đã có thể chiêu mộ nhiều nhân viên hộ tống và nữ công nhân trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, trường học có công lao rất lớn.
Sức hấp dẫn của nền giáo dục miễn phí trong trường học là rất lớn đối với người dân.
Nhiều người đến làng Tây Hà không chỉ để làm việc mà còn để đảm bảo con cái họ có thể được học hành.
Việc tiếp cận giáo dục rộng rãi mang lại lợi ích cho người dân nhiều nhất và cũng là điều khiến người dân hạnh phúc nhất.
Thách thức hiện nay trong việc phổ cập giáo dục nằm ở việc cải tạo trường học ở hai quận xung quanh. Nếu Kim Phi bảo Trần Văn Viễn đăng tin tức trên tờ nhật báo Kim Xuyên bảo người dân tự cải tạo trường học, tin chắc người dân sẽ rất sẵn lòng.
Bằng cách này, không chỉ tiết kiệm được một lượng chi phí lao động đáng kể mà tốc độ cải tạo cũng sẽ được đẩy nhanh đáng kể.
"Vẫn là phu quân có cách hay!" Cửu công chúa mỉm cười, ôm chầm lấy Kim Phi: "Ta vì chuyện này mà đau đầu đã lâu, chàng vừa trở về mà đã giải quyết được luôn rồi!"
Kim Phi gãi chóp mũi Cửu công chúa, trong mắt hiện lên ý cười.
Trên thực tế, giải pháp khá đơn giản. Với sự thông minh của Cửu Công chúa, cô ấy đại khái cũng đã nghĩ tới, nhưng lại lựa chọn không nhắc tới, cố ý nhường ưu ái cho Kim Phi, khiến người dân hai quận xung quanh và Phương Linh Quân cảm kích y.
Đó là sự lợi hại của Cửu công chúa, cô ấy luôn biết mục đích của mình, và cô ấy cũng biết khi nào nên quyết đoán và khi nào nên giả ngốc.
“Phu quân, vậy chúng ta hoãn việc xây dựng cung điện lại nhé?” Cửu công chúa hỏi.
"Nàng đã nói như vậy thì tạm thời hoãn lại đi." Kim Phi gật đầu.
Kể từ khi các phiên vương khác nhau tự xưng vương, thương hội Kim Xuyên đã bị đàn áp khắp nơi. Hắc đao, thủy tinh và xà phòng thơm sinh lợi trước đây không còn có thể bán được giá cao nữa.
Tình hình kinh tế ở Xuyên Thục quả thực không lạc quan mấy.
Cho dù việc xây dựng cung điện có tiết kiệm được tiền thì đó vẫn là một khoản chi phí đáng kể.
Bởi vì Cửu công chúa chủ động đề nghị dùng số tiền này cho việc học hành nên Kim Phi không thể phản đối được nữa.
"Phu quân, tiếp theo chàng định làm gì?" Cửu công chúa hỏi: "Chàng định tấn công Giang Nam sao?"
Lúc này, các phiên vương Giang Nam, Tương Vương, Ngô Vương, Sở Vương đã bị đội tác chiến đặc biệt loại bỏ, tạo thời cơ thuận lợi để chiếm Giang Nam.
Thời tiết ở Giang Nam ôn hòa, thích hợp cho sự phát triển của lương thực và luôn là một trong những khu vực sản xuất lương thực chính ở Đại Khang.
Ngoài ra, nơi đây cách xa thủ đô, hiện tượng các vị phiên vương và quyền quý tham ô đất đai của dân thường cũng vô cùng nghiêm trọng.
Những năm qua, Giang Nam đã nuôi dạy rất nhiều địa chủ lớn, tiền tiết kiệm và lương thực tồn trữ của gia đình họ vô cùng đáng kể.
Loại bỏ chúng có thể giảm bớt đáng kể những khó khăn hiện tại ở Xuyên Thục.
Tuy nhiên, Kim Phi lắc đầu, bác bỏ đề nghị của Cửu công chúa: “Mặc dù các trận chiến ở thành Du Quan và Hi Châu đều thắng lợi, nhưng Đông Man và Đảng Hạng vẫn còn đó, hai năm qua bọn họ đều gặp tai ương, có thể chó cùng rứt giậu bất cứ lúc nào.
Người Đông Man chỉ có thể đi về phía nam từ thành Du Quan, nơi này có Thiết Tử Ca bảo vệ, cho nên cũng không có vấn đề gì lớn, vì thế chúng ta phải tập trung đề phòng Đảng Hạng."
"Ý phu quân là phải diệt Đảng Hạng trước?" Cửu công chúa không khỏi ngồi thẳng dậy.
"Đảng Hạng cách xa ngàn dặm, ở giữa vẫn còn có đất Tần và đất Tấn, làm sao có thể dễ dàng tiêu diệt như vậy?"
Kim Phi nói: “Ý ta là, trước tiên hãy đòi lại đất Tần và đất Tấn, nắm quyền chủ động phía bắc trong tay, sau đó cân nhắc đối phó với Đảng Hạng, Đông Man rồi mới thu phục Giang Nam.”
"Chúng ta đã thu hồi được một nửa đất Tần, được dân chúng ủng hộ rất tích cực, bây giờ phu quân cũng đã giết chết Trần Lương Phong và Trần An Tiệp, đất Tần hiện đang hỗn loạn, muốn thu phục chắc chắn không khó."
Cửu công chúa thấp giọng phân tích: "Nhưng ngược lại Trần Vĩnh Trạch khá phiền toái, là một cục xương khó gặm!"
"Càng khó gặm thì càng phải gặm cho nhanh, hắn đã thông đồng với đám Đông Man rồi, nếu chờ hắn thông đồng với Đảng Hạng thì sẽ càng phiền phức hơn bây giờ, nói không chừng đám người Thiết Ngưu sẽ phải bỏ mạng ở thành Vị Châu!" Kim Phi lạnh lùng nói.
Thành Vị Châu và Xuyên Thục cách nhau hàng trăm dặm, hoạt động như một vùng đất biệt lập.
Tấn Vương không cần làm gì khác, chỉ cần phong tỏa nguồn cung cấp lương thảo đến Vị Châu là đủ để đám người Thiết Ngưu phải đau đầu.
Trên thực tế, Tấn Vương cũng đã làm như vậy.
Trước đây, nhân viên hộ tống của đất Tần và quân Trấn Viễn đều được Kim Phi điều đến Hi Châu, nguồn cung ứng lương thảo đến thành Vị Châu bị cắt đứt.
Cũng may lúc trước khi Thiết Ngưu phái người đi bắt Tấn Vương đã đồng thời phái người tấn công huyện thành của Tấn Vương, cướp lương thảo của binh lính huyện phủ đi.
Số lượng nhân viên hộ tống ở thành Vị Châu không nhiều lắm, lô lương thảo này đủ để bọn họ trụ được một thời gian.
Nhưng nếu Tấn Vương thật sự thông đồng với Đảng Hạng, một nam một bắc bao vây thành Vị Châu, tình hình của bọn Thiết Ngưu sẽ rất nguy hiểm.
"Phu quân nói rất có lý, nói một cách tương đối, phương bắc quan trọng hơn, về phần Giang Nam thì quả thực có thể tạm để đó." Cửu công chúa gật đầu nói.
"Chúng ta không cần phải vội thu phục Giang Nam, nhưng chúng ta cũng không thể hoàn toàn buông tay." Kim Phi nhắc nhở: “Công tác răn đe phải tiếp tục. Nếu ai ức hiếp dân thường, chúng ta phải trấn áp bằng biện pháp kiên quyết!”
"Phu quân yên tâm, ta đã hạ lệnh rồi, bọn họ đang để mắt tới Giang Nam, chỉ cần có thổ phỉ hay ác bá xuất hiện, đội tác chiến đặc biệt sẽ lập tức đi tiêu diệt bọn chúng!"
Cửu công chúa đáp: "Ngoài đội tác chiến đặc biệt, ta còn phát phát tờ rơi kêu gọi người dân Giang Nam đến Xuyên Thục để học tập. Ta sẽ tổ chức họ chống lại địa chủ và quyền quý trước khi chúng ta giành lại Giang Nam.”
"Tốt lắm, đến đây, thưởng một cái!" Kim Phi nghe vậy, y ôm lấy Cửu công chúa hôn một cái.
"Đừng hôn!" Cửu công chúa tức giận đẩy Kim Phi, nhưng lại bị Kim Phi thuận tay kéo vào lồng ngực, hai người cùng nhau ngã xuống.
Kim Phi vừa nghịch đôi gò bồng đào của cô ấy vừa nói: “Chúng ta vừa chỉ bàn chuyện đối ngoại, đối nội cũng không thể lơ là được.”
"Đối nội?" Cửu công chúa hỏi: "Ý phu quân là công xưởng sao?"
"Không chỉ công xưởng, mà cả nông nghiệp và thủy lợi." Kim Phi cho biết: "Thời tiết hai năm qua có chút bất thường, chúng ta phải dự trữ nhiều lương thực hơn, cũng phải tích cực xây dựng các dự án thủy lợi, đề phòng lũ lụt hoặc hạn hán, có vậy thì cũng sẽ không đến nỗi không có cái mà ăn... à, tiến độ của công trình đập Đô Giang thế nào rồi?"
Dự án đập Đô Giang có liên quan đến toàn bộ lưu vực Xuyên Thục, và Kim Phi vẫn luôn coi trọng chuyện này. Tuy nhiên, chiến tranh liên miên nên y không có thời gian để hỏi thăm.