“Biểu cảm này của các người là sao?”
Trong lòng Kim Phi hơi lo lắng: “Không lẽ hai người tin mấy lời hoang đường mà ông ta nói sao?”
“Tiên sinh, thuật xem tướng của nhà họ Vu là gia truyền, vô cùng linh nghiệm, hơn nữa nghe nói rất ít khi nói sai. Ông ta nói tiên sinh có điềm xấu thì tiên sinh vẫn nên cẩn thận thì hơn.”
Cửu công chúa nói tiếp: “Dĩ nhiên, cũng có thể Vũ Triết biết mình chắc chắn phải chết, nên cố ý hù dọa tiên sinh.”
Nghe Cửu công chúa nói như vậy, Kim Phi càng cảm thấy bất an hơn.
Y quay đầu định giục Đại Lưu, thì phát hiện Đại Lưu đã vén rèm lều lên.
“Trần Cát, ngươi nhất định không được chết tử tế!”
Chỉ thấy Vu Triết hét to một tiếng, đột nhiên tăng tốc chạy như điên, đâm đầu vào tảng đá.
Đại Lưu lập tức chạy tới, đặt tay lên cổ Vu Triết, quay đầu nói: “Tiên sinh, ông ta chết rồi!”
“Chết rồi?”
Trong lòng Kim Phi đột nhiên có chút sợ hãi.
Nhưng người cũng đã chết, y cũng không thể làm gì hơn, chỉ có thể tự mình bình tĩnh lại, nghe theo kế hoạch tấn công của Trương Lương.
…
Ở doanh trại Thổ Phiên, Đan Châu vẫn đang lau chùi chiến đao của mình.
Từng chút từng chút một, lau chùi vô cùng cẩn thận.
Dù chiến đao đã vô cùng sạch, gã cũng không dừng lại.
Cho đến khi cận vệ vén rèm cửa đi vào.
“Tướng quân, Vu tiên sinh chết rồi!”
Động tác lau đao của Đan Châu cuối cùng cũng dừng lại, đầu ngón tay của gã bị lưỡi dao sắc bén cắt một đường nhỏ.
“Ta biết rồi, thông báo cho các anh em tập hợp!”
Chờ cận vệ rời đi, Đan Châu mới lộ vẻ bi thương.
“Lão già này, ta đã nói Trần Văn Nhi chắc chắn không thể đồng ý, ngài lại tự đi chuốc nhục làm gì?”
Có thể nói nếu không có Vu Triết phụ tá thì cũng không có Đan Châu của ngày hôm nay.
Hai người đã làm việc cùng nhau mười mấy năm, thân thiết như cha con.
Tối qua Vu Triết và gã đã thương lượng kế hoạch này, nhưng Đan Châu không đồng ý, hai người vì việc này mà cãi nhau một trận.
Vu Triết một mực ngồi ở lều lớn đến khi trời sáng, Đan Châu còn tưởng rằng ông ta đã thay đổi ý định, kết quả là Vu Triết vẫn đi.
“Lão huynh đệ, đây là lần cuối cùng chúng ta sóng vai chiến đấu!”
Đan Châu lại cầm vải mềm lên, lau vết máu dính trên lưỡi dao, rồi xách chiến đao đứng dậy đi ra khỏi lều.
Trong doanh trại Thổ Phiên, những binh sĩ đã trốn thoát đều đang chờ ở đây, cộng lại có khoảng hơn bốn nghìn người.
Đội hình vẫn chỉnh tề như cũ, nhưng những chiến binh kiêu hùng thiện chiến lúc này lại lộ vẻ lo âu.
Đừng nói là những người cựu binh có kinh nghiệm, cho dù là người bình thường, cũng có thể cảm nhận được áp lực trong doanh trại.
“Các anh em, ta biết các người rất sợ, sợ thứ vũ khí kỳ lạ của Đại Khang, nói thật, ta cũng sợ, nhưng sợ thì có ích gì? Chúng ta sợ, bọn người Đại Khang sẽ không giết chúng ta sao?”
Đan Châu đứng trên đài cao, gân giọng gào thét nói: “Vừa rồi, Vu tiên sinh đến dốc Đại Mãng đàm phán, muốn dùng ngựa chiến và bò dê trao đổi, để chúng ta có thể rời đi, nhưng công chúa của Đại Khang đã giết ông ấy!”
Bọn người Đại Khang đã quyết tâm muốn giết chúng ta, chúng ta chỉ có thể liều mạng với chúng!”
Khi hai nước giao chiến không được giết sứ giả của nhau đó là điều tất cả các nước đều phải tuân thủ.
Đại Khang có thể không đồng ý điều kiện của Vũ Triết, nhưng cũng không thể giết Vu Triết.
Ở trên cao nguyên, làm như vậy là sỉ nhục đối thủ.
Nghe Đan Châu nói như vậy, không ít binh sĩ đều lộ vẻ giận dữ, nắm chắc cán đao trong tay.
Đây là lễ vật cuối cùng Vu Triết dành cho Đan Châu.