Mục lục
(Nháp) Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Sao mấy hôm trước ta không nghĩ ra được biện pháp này nhỉ?”

Quan Hạ Nhi nghe xong lời của Đường Đông Đông thì vỗ trán mình mấy cái.

Tốc độ của bồ câu đưa tin mặc dù nhanh, nhưng mỗi lần vẫn mất đến vài ngày.

Tin tức Kim Phi ở Tuỳ Châu đã là từ mấy ngày trước.

Y cũng không ngờ nạn thổ phỉ sẽ lan nhanh như vậy, cũng đánh giá thấp thủ đoạn của Trần sư gia.

Nếu ở thời điểm nạn thổ phỉ mới bùng phát thì biện pháp của Kim Phi chắc chắn sẽ rất hiệu quả, nhưng mấy ngày nay nhân viên hộ tống trong làng đã bị Trần sư gia tính kế rút đi hết, núi Thiết Quán, Hắc Thuỷ Câu, đỉnh Song Đà cũng bị Trần sư gia chia cắt, chỉ có thể tự mình chiến đấu.

Thật ra Quan Hạ Nhi đã truyền tin cho Lưu Thiết và Chung Linh Nhi, cũng được coi là trùng khớp với biện pháp của Kim Phi, chẳng qua là cô phản ứng chậm, hiện giờ ngựa chiến và nhân viên hộ tống vẫn chưa đến nơi.

Quan Hạ Nhi biết rõ biện pháp của Kim Phi rất hiệu quả, nhưng lực bất tòng tâm.

“Hạ Nhi tỷ đừng tự trách, tỷ đã làm rất tốt rồi.”

Đường Đông Đông an ủi một tiếng, nhân tiện đổi chủ đề: “Ta còn chưa nói hết đâu, Phi ca còn nói đến chuyện khác nữa.”

“Mau nói!” Quả nhiên sự chú ý của Quan Hạ Nhi nhanh chóng bị rời đi.

“Phi ca nói rằng, bảo Tiểu Ngọc thông báo đến dân chúng, làng Tây Hà chúng ta mua lương thực từ Giang Nam, chuẩn bị cứu giúp thiên tai, nhưng những quý tộc ở Tây Xuyên muốn kiếm tiền bằng cách bán lương thực với giá cao nên đã phong toả kho lương thực của chúng ta.”

Nói đến đây, Đường Đông Đông quay đầu nhìn về phía Tiểu Ngọc: “Phi ca đặc biệt giao phó, muốn đảm bảo trước với dân chúng, kho lương thực của thương hội Kim Xuyên chúng ta một khi được mở lại, tất cả lương thực sẽ bán ra theo giá của năm ngoái, tuyệt đối sẽ không tăng giá, những người dân không có tiền có thể làm việc đổi lấy lương thực!”

“Ta biết rồi!” Tiểu Ngọc gật đầu ghi nhớ, sau đó lại cau mày nói: “Nhưng như vậy, tiên sinh sẽ hoàn toàn đắc tội với đám quý tộc!”

“Từ khi bắt đầu trữ lương thực, đương gia đã biết sẽ đắc tội với nhiều người.”

Quan Hạ Nhi nhớ tới Kim Phi đã từng nói với cô, lắc đầu nói: “Không cần lo lắng những thứ này, cứ làm theo như đương gia dặn!”

“Vâng!”

Tiểu Ngọc dẫn Tiểu Điền và nhân viên hộ tống truyền tin rời đi.

Phát động tuyên truyền liên quan đến nhiều phương diện, Tiểu Ngọc phải đích thân sắp xếp.

Quan Hạ Nhi thu tờ giấy lại, chuẩn bị quay về chờ trưởng làng và Phàn đại đội trưởng, kết quả đột nhiên nghe thấy âm thanh dồn dập từ bên ngoài truyền tới.

“Chuyện gì xảy ra vậy? Thổ phỉ lại tấn công sao?”

Quan Hạ Nhi biến sắc.

“Tẩu tẩu, Thiết Tử ca dẫn người trở lại rồi, còn đưa về rất nhiều ngựa chiến!”

Một dân làng chạy như bay đến: “Thổ phỉ ở cổng làng đều bị Thiết Tử ca dẫn người dẹp tan”.

“Thiết Tử ca cuối cùng cũng trở lại rồi!”

Quan Hạ Nhi xách váy lao ra sân.

A Cúc và mấy nhân viên hộ tống nữ nhanh chóng đuổi theo.

Ở cổng làng, Lưu Thiết cùng mấy chục kỵ binh tạo thành đội hình mũi tên, xuyên tới xuyên lui giữa đám thổ phỉ!

Biết trong làng tình thế đang nguy cấp, Lưu Thiết dẫn về nhóm nhân viên hộ tống cũ nhất, không chỉ nhiều lần trấn áp thổ phỉ mà còn tham gia trận chiến Tây Xuyên, tất cả đều là những cựu binh dày dặn kinh nghiệm trên sa trường, có thể nói là đội quân tinh nhuệ nhất dưới trướng Kim Phi.

Họ không chỉ thành thạo cung ngựa, mà ra tay cũng vô cùng tàn nhẫn!

Mặc dù không có trang bị áo giáp đen nhưng mỗi người đều có trang bị hắc đao sắc bén.

Lưu Thiết dẫn đầu một đội quân dũng mãnh, cho dù đối mặt với Đảng Hạng, kỵ binh Thổ Phiên thì cũng không lép vế, huống hồ gì là đối phó một đám ô hợp mượn gió bẻ măng chứ.

Sức chiến đấu, ý chí, thủ đoạn đều không cùng một trình độ.


Mỗi chỗ quân đội đi qua, máu me vương vãi, thi thể khắp nơi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK