“Nói với bọn họ, chuyện ngày hôm nay không được phép để lộ dù chỉ nửa chữ, nếu không đừng trách ta trở mặt vô tình!”
“Ai dám khua môi múa mép, không cần điện hạ ra tay, Đại Tráng ta sẽ cắt lưỡi hắn trước!”
Đại Tráng mặc dù thật thà nhưng không ngu lập tức hiểu ý Cửu công chúa.
Mặc dù Kim Phi chưa hành động, nhưng có ý đồ mưu phản vẫn là tội chém đầu.
Nếu như có người tiết lộ ra ngoài, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.
Những nhân viên hộ tống được chọn đi theo Kim Phi đều đã được Tiểu Ngọc và Trương Lương lựa chọn cẩn thận, bình thường sẽ không ai dám ăn nói linh tinh.
Tuy nhiên để đề phòng, Đại Tráng đã nghiêm túc nhắc nhở tất cả mọi người nhiều lần, đến khi xác nhận tất cả mọi người đều hiểu mới cho giải tán đội ngũ.
Phần lớn nhân viên hộ tống đã đưa gia đình đến nhà dành cho nhân viên hộ tống ở làng Tây Hà, nhưng vẫn có một số người sống ở nơi khác.
Đã một thời gian dài không được về nhà, sau khi biết tin được nghỉ, các nhân viên hộ tống rất phấn khích, vội vã cưỡi ngựa chiến rời đi.
Chỉ có nhân viên hộ tống trước đó muốn rời đi mặt đầy bối rối.
Mẹ kiếp, ta đã dập đầu xong rồi, giờ lại không đi giết huyện lệnh nữa hả?
Vậy việc ta dập đầu không phải vô ích sao?
Nước mắt không phải đã rơi vô ích sao?
“Lão Lý ngươi còn đứng đó làm gì?”
Một nhân viên hộ tống cùng làng kéo tay anh ta hỏi: “Không phải ngươi còn muốn rời khỏi tiêu cục đấy chứ?”
“Ai nói ta muốn rời khỏi tiêu cục?”
“Vậy vừa rồi ngươi chạy đi dập đầu với tiên sinh làm gì?”
“Ta cảm kích tiên sinh, muốn dập đầu với ngài ấy một cái không được sao?”
“Được được được, ngươi muốn là được!” Người bạn nín cười gật đầu.
“Muốn cười thì cứ cười đi, đừng để chết vì nhịn cười!” Nhân viên hộ tống họ Lý tức giận nói.
Đợi đến khi người bạn của cười xong, anh ta mới nhỏ giọng hỏi: “Ngươi và Hầu Tử có quan hệ tốt, vừa nãy ngươi có hỏi anh ta tại sao tiên sinh lại không giết huyện lệnh nữa không?”
“Chuyện này còn phải hỏi sao?” Người bạn nhìn quanh xác định không có người mới nhỏ giọng nói: “Cửu công chúa đã tới, tiên sinh không cần tạo phản cũng có thể giết huyện lệnh, còn cần tạo phản làm gì?”
“Có lý…” Nhân viên hộ tống họ Lý hiểu ra gật đầu.
“Lão Lý, ngươi cũng đừng trách tiên sinh, ta thấy vừa rồi ngài ấy thực sự muốn giết huyện lệnh, chẳng qua bây giờ có cách tốt hơn…”
“Chuyện này con cần ngươi nói sao? Giết huyện lệnh là tội chém đầu, tiên sinh không ép chúng ta đi theo mà cho chúng ta cơ hội rời đi, người chủ như vậy cho dù có đốt đèn lồng cũng không tìm được, sao ta có thể trách ngài ấy được chứ?”
Nhân viên hộ tống họ Lý tức giận nói: “Ta tức giận vì tiên sinh là người tốt như vậy mà bị ép đến mức muốn tạo phản, thế gian này thật quá bất công!”
“Được rồi, đừng oán trách nữa, không phải Cửu công chúa đã đến đây rồi sao?”
Người bạn nhắc nhở: “Còn nữa, chuyện ngày hôm nay không được tiết lộ ra ngoài, nếu không sẽ mang đến họa lớn cho tiên sinh!”
“Ta đâu có ngu, cái gì nên nói, cái gì không nên nói, ta còn không biết sao?”
Nhân viên hộ tống họ Lý khoát tay nói: “Yên tâm đi.”
Kim Phi và Cửu công chúa cùng leo lên ngựa, không dẫn theo các nhân viên hộ tống cùng nhau trở về.
Mới đi đến nửa đường thì phát hiện một đội kỵ binh.
Thấy đội kỵ binh có cờ đen của tiêu cục, Kim Phi tưởng đó là đội tiêu diệt thổ phỉ của làng.
Khi đến gần mới phát hiện dẫn đầu đội kỵ binh là Quan Hạ Nhi và Đường Đông Đông.