Khóe miệng Cửu công chúa hơi nhếch lên, cũng nhớ tới lần đầu tiên khi Kim Phi bàn bạc với cô ấy, biểu cảm trên mặt mình, e là cũng giống như Khánh Mô Lam thôi?
“Ta may mắn nghe một người tài tên Lý Băng nói qua.”
Kim Phi lại ném mũ cho ‘người tài’.
“Lý Băng? Tiên sinh còn có thể tìm được người tài này không?”
Ngụy Đại Đồng nhanh chóng nói.
“Không tìm thấy.” Kim Phi lắc đầu.
Còn không phải là người cùng một thế giới, đi đâu mà tìm?
Đời trước Kim Phi đi du lịch ở đập Đô Giang, hướng dẫn viên du lịch nói đập Đô Giang là công trình thủy lợi sớm nhất trên toàn thế giới, bắt đầu từ triều Tần, sử dụng tới hơn hai ngàn năm, được khen ngợi là ‘báu vật trấn xuyên’.
Nhưng Kim Phi cho rằng hướng dẫn viên du lịch cố ý thổi phồng, hoàn toàn không tin công trình xây từ triều Tần, mà có thể sử dụng liên tục hơn hai ngàn năm.
Có khả năng là các bạn nam hay ở nhà học khoa học tự nhiên đều thích chăm chỉ, sau khi trở về, Kim Phi chuyên môn tìm đọc tài liệu kĩ càng về đập Đô Giang.
Không tìm không biết, vừa tra đã bị dọa cho giật mình.
Hướng dẫn viên du lịch cũng không thổi phồng gì, thậm chí có khả năng còn khiêm tốn.
Đồng bằng Tây Xuyên có thể trở thành ‘nơi giàu tài nguyên thiên nhiên’, không thể không kể công của đập Đô Giang.
Trong lòng Kim Phi thật sự cảm thán không thôi với trí tuệ của cha con Lý Băng, cũng như nhân dân lao động cổ đại.
Nếu không phải cha con Lý Băng dẫn dắt vô số người dân, hao phí tám năm xây đập Đô Giang, Kim Phi cũng không thể nghĩ ra biện pháp đào xuyên qua núi Ngọc Lũy được.
Nói ra tên Lý Băng với Ngụy Đại Đồng, cũng là muốn cho công lao của ông ấy lưu truyền trên thế giới này.
Đây là sự tôn trọng cơ bản nhất với bậc hiền triết đi trước.
“Không tìm thấy? Thật sự quá đáng tiếc.”
Vẻ mặt Ngụy Đại Đồng tiếc nuối lắc đầu.
“Ngụy đại nhân, ngài quen thuộc với sông Kim Mã nhất, cảm thấy biện pháp ta vừa nói có được không?” Kim Phi nói.
Lần này Ngụy Đại Đồng không vội trả lời, mà nhìn chằm chằm sa bàn và bản đồ, suy nghĩ nghiêm túc.
Sau một lúc lâu, mới ngẩng đầu nói: “Tiên sinh, đây là một công trình cực lớn, cần hao phí sức người sức của, thật sự không dám tưởng tượng…”
Cửu công chúa cắt ngang lời nói của Ngụy Đại Đồng: “Ngươi chỉ cần trả lời cho tiên sinh là có được hay không, về phần lương thực, không cần ngươi nhọc lòng, bổn cung sẽ tự giải quyết!”
“Hồi bẩm điện hạ, hạ quan cho rằng lời của tiên sinh rất có lý, nhưng việc này có tầm quan trọng to lớn, cần huy động vô số người dân, sau này hạ quan cần khảo sát tại chỗ, mới dám xác nhận.”
Ngụy Đại Đồng khom người trả lời.
Ba người Kim Phi, Cửu công chúa, Khánh Hâm Nghiêu liếc nhau, khẽ gật đầu cùng lúc.
Thật ra đây cũng là một lần thử thách của ba người dành cho Ngụy Đại Đồng.
Trong kế hoạch của Kim Phi không chỉ muốn tu sửa đập Đô Giang, mà còn muốn đào vô số mương máng ở trên vùng đất Xuyên Thục, để xả lũ và dẫn nước tưới tiêu.
Một công trình to lớn như thế, huy động sức người sức của cực kì khổng lồ, nếu Ngụy Đại Đồng không cần suy nghĩ mà đồng ý luôn thì đúng là Kim Phi thật sự không dám dùng ông ta.
“Nỗi lo lắng của Ngụy đại nhân là phải,” Kim Phi gật đầu nói: “Thế này nhé, sáng mai, ta dẫn Ngụy đại nhân cùng đi khảo sát sông Kim Mã.”
“Tiên sinh, khảo sát sông ngòi sông núi quá vất vả, hơn nữa cần tốn không ít thời gian, ngài không cần đi theo, để ta dẫn người đi là được.”
Ngụy Đại Đồng xua tay nói.
“Có ta đi theo, Ngụy đại nhân không cần phải vất vả thế nữa, cũng không tốn quá nhiều thời gian.” Kim Phi cười nói.
“Tiên sinh, việc này có tầm quan trọng to lớn, không thể đùa giỡn.” Ngụy Đại Đồng lắc đầu liên tục.