Bây giờ xem ra y đã thực sự đoán đúng.
“Không, tiên sinh cũng là vì tiên sinh xã tắc, là Vũ Dương nên cảm ơn tiên sinh mới phải”, Cửu công chúa vội vàng đáp lễ.
“Vậy được, hai chúng ta đều là vì giang sơn xã tắc”.
Kim Phi cũng cảm thấy tràn đầy tự tin.
Sau đó đám người nói về một số vấn đề nông nghiệp, sau khi mưa tạnh trời cũng đã gần tối, Kim Phi đưa đám người Cửu công chúa quay về.
Bọn họ không hề nhận ra rằng cuộc trò chuyện của họ ngày hôm nay sẽ có tác động rất lớn đến Đại Khang.
Ngay cả trong lịch sử thời gian và không gian này cũng lưu lại rất nhiều ghi chép, được các sử gia đời sau gọi là mầm mống của thời đại.
Khi đi ngang qua ngôi nhà cũ, bọn trẻ đã ăn tối ở học đường, nhóm ba bốn đứa về nhà.
Nhìn thấy Kim Phi bọn trẻ đều cười hi hi chào.
“Mộ Lam, đây chính là học đường miễn phí mà tỷ nói trong thư à?”
Cửu công chúa cười hỏi: “Số lượng các bé gái cũng không hề ít, xem ra dân làng Tây Hà tương đối phóng khoáng nhỉ”.
Trong số những đứa trẻ đang đi về nhà, hơn nửa đều là bé gái.
Điều này chắc chắn là duy nhất trong toàn bộ Đại Khang.
“Không phải là cha mẹ phóng khoáng mà là tiên sinh yêu cầu bọn họ làm như vậy”.
Khánh Mộ Lam nói: “Khi học đường mới được thành lập, mọi người đều chỉ đưa các bé trai tới, phần lớn các bé gái đều ở nhà, giúp cha mẹ làm việc”.
“Sau đó tiên sinh nói, chỉ cần có cha mẹ đang làm việc trong làng, trẻ con chỉ cần chưa đầy 12 tuổi đều buộc phải đi học, nếu không cha mẹ sẽ bị trừ tiền lương, như vậy bọn họ mới chịu đưa con tới”.
“Mộ Lam, ta thực sự ngưỡng mộ tỷ đấy!”
Cửu công chúa cảm thán: “Làng Tây Hà có lẽ chính là nơi đẹp nhất thiên hạ, nơi bao dung nhất đối với phái nữ”.
“Đúng vậy”, Khánh Mộ Lam lắc đầu: “Đây đều là nhờ có tiên sinh”.
“Hai người còn khen ta nữa là ta bay lên luôn đấy”, Kim Phi cười nói.
Thực chất y xây dựng học đường, buộc dân làng phải gửi con cái tới học cũng chính là vì dự định trong tương lai.
Khoảng thời gian trước đây, xuất hiện tình trạng cựu binh của tiêu cục và một số người của thương hội câu kết, âm thầm nuốt chửng xà phòng.
Khi thương hội và tiêu cục càng ngày càng lớn mạnh, chuyện như này nhất định sẽ xảy ra càng nhiều.
Làng Tây Hà là căn cứ của y, cũng là nơi có nhiều người đáng tin cậy nhất của y.
Bây giờ anh bồi dưỡng trẻ con, cũng chính là đang trau dồi những nhân tài dự bị cho thương hội và tiêu cục trong tương lai.
Trở lại tiểu viện, Nhuận Nương đã làm cơm xong, Quan Hạ Nhi đang sắp xếp bát đũa.
“Điện hạ, ở thôn quê không có món gì ngon, mong điện hạ không chê”.
Trước đây Đường Tiểu Bắc mượn cớ có việc
bận, quay trở về trước tiến hành một cuộc bồi dưỡng bất ngờ với Quan Hạ Nhi.