Cửu công chúa vội hỏi.
“Điện hạ, thật ra chúng ta đã nghĩ sai rồi”. Kim Phi nói: “Bây giờ bạc không phải thứ mà dân chúng thiếu, họ thiếu lương thực và vải vóc!”
“Đúng rồi. Lúc dân chúng bị bắt đi, chắc chắn trong nhà cũng bị kỵ binh cướp sạch”.
Cửu công chúa nhanh chóng hiểu ra ý của Kim Phi: “Chúng ta có thể đổi lương thực và vải với họ để lấy ngựa!”
Tối hôm đó, Kim Phi cùng với Cửu công chúa bố trí ba đội quân tấn công vào nơi chiến lược hiểm yếu.
Quân An Hưng tới từ Miên Châu và quân Trường Tín cùng đến tiếp viện, phụ trách tấn công núi Bảo Nhi.
Quân Khánh Nguyên tấn công cửa thành Đông.
Cả quân Trường Tín và Khánh Nguyên đều đã từng ra trận đi tiêu diệt thổ phỉ ở Quảng Nguyên, được Khánh Mộ Lam và Trương Lương huấn luyện lâu, tuy sức chiến đấu có thể thua nhân viên hộ tống nhưng vẫn mạnh hơn nhiều so với những cựu binh bình thường.
Hơn nữa họ còn được trang bị cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá, quân số còn gấp mấy lần quân địch.
Nếu đánh trận này mà không thắng được, Cửu công chúa chém đầu họ cũng không oan.
Nhưng núi Bảo Nhi cách thành mấy dặm về phía Bắc, ngay cả khi quân Trường Tín chiếm được nơi này thì cửa thành Tây và thành Bắc vẫn nằm trong tay Đan Châu.
Dân chúng chủ yếu tụ tập ở khe núi phía Bắc của thành, nên muốn vào được thành thì chỉ có thể đi vào từ cửa Đông hoặc cửa Nam.
Cửa thành Nam ở phía ngược lại thì không nói làm gì. Dù có đi cửa thành Đông thì cũng phải đi vòng qua phía Bắc của núi Bảo Nhi mới an toàn.
Mà một lần đi như vậy phải đi mấy chục dặm đường núi.
Ngay cả những thợ săn cơ thể khỏe mạnh cường tráng, quen thuộc với đường núi thì mấy chục dặm đường núi cũng phải đi tới một ngày.
Chưa kể đây toàn là một đám người già yếu, bệnh tật mới trốn ra khỏi trại tù binh xong.
Tình trạng bọn họ thế nào, nhìn Hàn Phong và vợ chồng Chu Du Đạt là biết.
Bấy giờ đang cuối thu, bên ngoài chắc hẳn đang rất lạnh.
Đói thì còn có thể giết ngựa chiến để lót dạ. Nhưng cái lạnh thì phải làm sao?
Vậy nên thay vì cho bạc, không bằng đưa luôn lương thực và quần áo cho họ.
“Nhưng chúng ta đi đâu để gom ra từng ấy lương thực và vải vóc trong thời gian ngắn như này?” Cửu công chúa hỏi.
“Không cần, ta đã có rồi!” Kim Phi cười nói.
Trước đây thương hội Kim Xuyên luôn đi theo con đường cao cấp.
Nhưng làng Tây Hà không ngừng phát triển, ngày càng nhiều loại sản phẩm ra đời.
Cả Hắc Đao và châu Thủy Ngọc nhắm vào kiểu khách hàng là quý tộc giàu có.
Xà phòng thơm lại nhắm vào tầng lớp trung lưu như thương nhân và thanh lâu.
Còn vải vóc và các đồ loại đồ sắt bình thường thì lại nhắm vào dân chúng.
Ở biên giới Quảng Nguyên còn có muối ăn.
Kể từ khi máy dệt được cải tiến, hiệu suất làm việc của xưởng dệt làng Tây Hà tăng lên rất nhiều.
Với tư cách là trưởng xưởng, gần đây Đường Đông Đông ngày càng tự tin.
Trước đây, trong mắt cô ấy, nhà họ Chu ở Quảng Nguyên là nơi không thể leo lên được, giờ đây lại bị cô ấy không coi ra gì.
Nếu Đường Đông Đông thích thì có thể đuổi họ ra khỏi Quảng Nguyên bất cứ lúc nào.
Nhưng đó lại là một cô gái đầy tham vọng.
Địa vị tăng lên, tầm nhìn cũng theo đó mà rộng ra.
Hơn nữa, Kim Phi còn đảm bảo với cô ấy rằng máy dệt vải này còn có thể lan rộng ra hơn. Mục tiêu của Đường Đông Đông giờ đây không chỉ ở nhà họ Chu hay ở Quảng Nguyên nữa.
Mà là rộng ra toàn bộ Xuyên Thục, thậm chí là cả Đai Khang.
Cho nên trước mắt cô ấy sẽ không làm khó dễ với nhà họ Chu, mà vẫn duy trì phân phát lượng hàng như trước, âm thầm tích lũy lực lượng.
Không ra tay thì thôi, một khi đã hành động, cố ấy sẽ cố hết sức để thâu tóm thị trường.