Mục lục
(Nháp) Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bản giáp vây kín nhân viên hộ tống từ đầu tới chân, che phủ cả tay, chính là một cục sắt, binh lính Thổ Phiên căn bản không chém được.

Nhóm binh lính hộ tống hoàn toàn không cần phòng ngự, tất cả lực chú ý đều tập trung vào chuyện giết địch, hơn nữa sau lưng còn có nữ binh phụ trợ, nhân số nhiều hơn binh lính Thổ Phiên, không cần nói cũng biết kết quả chiến đầu.

300 binh lính dự bị, lao từ sườn núi xuống đều bị diệt sạch, không chống chọi được năm phút.

Trên đỉnh núi, Sanchi và phó tướng đều bị sức chiến đấu của nhân viên hộ tống dọa sợ.

“Giáp đen đao đen cờ đen, Hari không nói dối, Đại Khang thật sự có binh lính tinh nhuệ như vậy!”

Sanchi trừng mắt nói: “Đội cận vệ bên Gada Zampu, chỉ sợ cũng chưa chắc là đối thủ của bọn họ!”

“Tướng quân, hình như bọn họ đến vì ngài đấy, chúng ta rút lui đi!”

“Ta rút lui, sĩ khí sẽ tổn hại! Hơn nữa ta có thể rút lui về đâu? Không cần dãy núi Mỏ Vịt nữa à?”

Sanchi lạnh giọng nói: “Lệnh cho Kỳ 4 cầm cự, để Kỳ 5 quay về, dùng bất cứ cách gì, giết chết bọn chúng cho ta!”

Dưới cái nhìn của ông ta, mặc dù hai đội giáp đen này chỉ có mấy trăm người, nhưng sức uy hiếp còn lớn hơn cả tiểu đội Thiết Hổ.

Cần phải diệt trừ!

“Vâng!”

Phó tướng lập tức bảo người cầm cờ múa vẫy, ra lệnh cho Kỳ 5 quay về tiếp viện.

Ở sườn núi phía tây, trên đùi Trần Nhuệ bị chém một đao, còn bị hai binh lính Thổ Phiên bao vây tấn công, nhìn thấy sắp không chịu nổi, đột nhiên lại nghe đỉnh núi truyền đến một tiếng kèn nặng nề.

Sau đó kẻ địch trước mặt hắn lùi về như nước rút.

Trần Nhuệ chống vào đầu gối, vừa há mồm thở dốc, vừa nhìn về phía kẻ địch rút lui.

Chỉ thấy ở phía nam sườn núi, không biết đã xuất hiện hai đội ngũ mới từ khi nào, đang nhanh chóng vọt mạnh về hướng cờ chỉ huy của Sanchi trên đỉnh núi.

Sau bọn họ, để lại đầy thi thể trên mặt đất.

Xem quần áo của bọn họ, tất cả thi thể đều là người Thổ Phiên.

Bây giờ thủ hạ của Sanchi chỉ còn lại hai Kỳ, điều động một Kỳ đi ngăn cản nhân viên hộ tống, chỉ còn lại một Kỳ bảo vệ sườn núi phía tây.

Hơn nữa trong cuộc chiến lúc trước đã chết mất một ít, bây giờ binh lính bảo vệ sườn tây còn không đủ một ngàn người.

Áp lực lên doanh trại Thiết Hổ đột nhiên giảm xuống, trông thấy tình thế sẽ sụp đổ bất cứ lúc nào, cũng nhanh chóng ổn định lại.

Không chỉ mỗi Trần Nhuệ, rất nhiều người đều ngẩng đầu nhìn về sườn núi phía nam.

Cả Trần Phượng Chí.

“Tướng quân, đây là quân chi viện của chúng ta à?”

Phó tướng chạy khập khiễng tới bên cạnh Trần Phượng Chí: “Đây là đội ngũ nào vậy, tại sao ta không biết lá cờ của bọn họ?”

“Ta cũng không biết”. Trần Phượng Chí lắc đầu: “Nhưng họ giúp chúng ta đánh người Thổ Phiên, chắc chắn là quân chi viện, có lẽ công chúa điện hạ dẫn quân cấm vệ tới rồi”.

“Đại nhân, bọn họ là người của tiêu cục Trấn Viễn”.

Một thân vệ nói: “Lúc trước ở trong thành ta đã nhìn thấy lá cờ này, trên đó thuê hai chữ Trấn Viễn, chỉ là bây giờ không có gió, không nhìn thấy chữ trên lá cờ. Lúc ở trong thành bọn họ cũng không mặc giáp, chỉ mặc trang phục màu đen của nhân viên hộ tống”.

Vừa dứt lời, có lẽ nhân viên hộ tống giữ cờ cũng bị vướng một chút, nên lá cờ run rẩy mấy cái.

Thân cờ mở ra, quả nhiên trên đó thuê hai chữ Trấn Viễn.

“Nghe đồn Kim tiên sinh của tiêu cục Trấn Viễn và Khánh Hầu gia đều là những người giỏi điều quân, lời đồn quả không giả!”

Trần Phượng Chí kích động nói: “Hai toán quân này hành động nhanh chóng, không hề hỗn loạn, chắc chắn không thể so sánh với binh lính bình thường!”

“Nhìn qua bọn họ chỉ có bốn năm trăm người, Sanchi cho một Kỳ nữa đi bao vây tấn công, bọn họ có thể chống đỡ được không?” Phó tướng lo lắng hỏi.

“Cho nên chúng ta phải khiến Sanchi rút người về!” Trần Phượng Chí quát: “Đánh trống, nắm lấy cơ hội quân chi viện cho chúng ta, nhanh chóng đoạt dãy núi Mỏ Vịt về!”

Mạnh Thiên Hải đằng sau cũng lập tức phát hiện sự biến hóa trên chiến trường, hành động giống như Trần Phượng Chí, nắm lấy cơ hội phát động tổng tấn công.

Sau khi mệnh lệnh của Mạnh Thiên Hải phát ra, một đội quân bên hai sườn núi trái phải lao ra, bao vây quanh dãy núi Mỏ Vịt.

Lúc này, Kỳ 5 cũng lui về, ngăn giữa đội nhân viên hộ tống và Sanchi.

“Các huynh đệ, đến lúc phải nghiêm túc rồi, để người Thổ Phiên thấy sự lợi hại của chúng ta đi!”

Đại Tráng và Hầu Tử nhếch miệng cười to cùng một lúc, ra hiệu cho phía sau.

Đại Tráng và Hầu Tử cố ý chờ tới lúc mặt trời lặn mới bắt đầu phát động tấn công.


Đánh tới bây giờ, trời cũng gần tối.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK