Nếu như có thể gặp được Trần Chinh, Kim Phi thật sự muốn hỏi hắn rằng hắn có hối hận không.
Bởi vì kể từ khi cướp ngôi, hắn hầu như không có một ngày nào được sống yên ổn, không phải tranh đấu chính trị thì cũng là chạy thoát thân.
“Trần Chinh bây giờ đã là chó mất nhà, không có gì đáng lo ngại, trọng tâm vẫn nên chú ý bên phía Tấn vương.”
Kim Phi nói: “Đặc biệt là phải nhanh chóng điều tra rõ ràng, xem chim ưng của Tấn vương là đến từ đâu, là họ nắm giữ phương pháp huấn luyện chim ưng, hay là họ mượn từ Đảng Hạng và Đông Man!"
Chỉ có người nhà mới biết chuyện trong nhà.
Không ai biết rõ hơn Kim Phi, trong khoảng thời gian ngắn rất khó để sản xuất ra súng trường.
Nếu như Tấn vương thật sự nắm giữ phương pháp huấn luyện chim ưng, thì phi thuyền và khinh khí cầu vẫn phải giống như lúc trước, dùng biện pháp tự nổ để chống lại.
“Được, ta biết rồi”, Thiết Chùy nói: “Đợi ta quay về sẽ viết thư cho Lão Hàn và Thiết Ngưu, để bọn họ nhanh chóng điều tra rõ ràng chuyện này.”
Trong khi Kim Phi và Thiết Chùy nói chuyện thì những nhân viên hộ tống cũng không nhàn rỗi.
Bọn họ đi dọc theo mật đạo về phía trước hơn một dặm, cuối cùng từ trong rừng cây đi ra khỏi mật đạo.
Mặc dù phi thuyền có thể từ trên cao nhìn xuống, nhưng lại không thể nhìn xuyên qua rừng cây thấy những người ẩn nấp ở bên trong.
Cánh rừng này rất rộng, nối liền với một ngọn núi cách đó vài dặm.
Chờ đến khi những nhân viên hộ tống chạy đến thì ngay cả bóng của Tiền tiên sinh cũng tìm không thấy.
“Chẳng trách mọi người đều nói mưu sĩ toàn là những kẻ lắm mưu nhiều kế!” Thiết Chùy âm thầm nghiến răng.
“Hãy chôn cất những đồng đội đã hy sinh!”
Là một tướng lĩnh đã từng ra chiến trường, Kim Phi có thể chấp nhận sự hi sinh của đồng đội, nhưng cái chết của tiểu đội trưởng và Tú Mai quá đau đớn, khiến cho tâm trạng của Kim Phi có chút ủ rũ.
Có điều y rất nhanh đã điều chỉnh xong trạng thái của bản thân, giao chuyện này cho Tả Phi Phi xử lý, còn y và Ngụy Đại Đồng tiếp tục đi kiểm tra đê chứa nước.
Nhìn đê đập ở trên mặt đất, Kim phi quay đầu nói với Thiết Chùy: “Để Lão Ưng đến đây.”
“Tiên sinh, không phải ngài muốn ngồi phi thuyền lên trời đấy chứ?” Thiết Chùy vội vàng hỏi.
“Ngụy đại nhân nói nơi này là đầu mối thông với mấy kênh dẫn nước, nếu như chỉ đi trên mặt đất để xem thì sợ là có xem mấy ngày nữa cũng không xem xong.” Kim Phi nói: “Ngồi phi thuyền có thể xem nhanh hơn, cũng có thể xem rõ ràng hơn.”
“Nhưng lỡ như bọn họ phái chim ưng đến đánh lén thì sao?” Thiết Chùy vẫn có chút lo lắng.
Mặc dù cả khinh khí cầu, phi thuyền và dù nhảy đều do Kim Phi làm ra, nhưng bản thân y lại chưa từng một lần nhảy dù.
Nếu như thật sự gặp phải chim ưng thì sẽ rất nguy hiểm.
“Bọn họ đã nhìn thấy súng trường, khả năng bọn họ tiếp tục phái chim ưng tương đối nhỏ, hơn nữa bọn họ có chim ưng, không phải chúng ta có A Quyên sao?” Kim Phi nói: “Không sao đâu, đi chuẩn bị đi.”
Thiết Chùy nghĩ ngợi một chút, đúng là có chuyện như vậy, lập tức đi gọi Lão Ưng tới.
Vì lý do an toàn, Kim Phi và Ngụy Đại Đồng vẫn thay quần áo của nhân viên hộ tống.
Đợi sau khi hai người đã ngồi ổn định, Lão Ưng bắt đầu từ từ điểu khiển phi thuyền bay lên không trung.
Bay lên trên cao, Kim Phi cuối cùng cũng có thể nhìn thấy rõ toàn cảnh của đập chứa nước.
Đập chứa nước này thực ra không lớn lắm nhưng lại có ý nghĩa vô cùng quan trọng.
Có một con kênh nối liền với phía trên của đập chứa nước, đi qua cửa cống của đập Đô Giang, nước của sông Kim Mã có thể chảy vào đập chứa qua kênh này.
Phía dưới của đập chứa nước có một vài con kênh có kích thước lớn nhỏ khác nhau, có thể dẫn nước đến các địa phương khác nhau.
Hơn nữa, mỗi con kênh ở phía dưới đều xây dựng cửa cống, như vậy có thể chủ động cung cấp nước.
“Tiên sinh, nếu như sau này có điều kiện, ta muốn mở rộng đập chứa này lớn một chút, ngài cảm thấy thế nào?”Ngụy Đại Đồng hỏi.
“Dĩ nhiên có thể”, Kim Phi gật đầu.
Đập chứa nước này chủ yếu dùng để trữ nước.
Khi có hạn hán, nước dự trữ có thể giải quyết vấn đề khô hạn, khi có lũ lụt cũng có thể dẫn nước về đập chứa nước để giảm nguy cơ lũ lụt.
Điều kiện tự nhiên của đập chứa nước này rất tốt, chỉ có duy nhất một thiếu sót đó chính là diện tích hơi nhỏ, lượng nước chứa được không nhiều.
Hai người ngồi trên phi thuyền ngắm nhìn bầu trời hơn nửa giờ, Kim Phi mới bỏ ống nhòm xuống, để Lão Ưng đáp xuống.
Trong cả quá trình, A Quyên vẫn luôn cầm khẩu súng trường ở bên dưới phi thuyền đợi lệnh.
Có điều giống với dự đoán của Kim Phi, có lẽ tổ chức sát thủ không phát hiện y đang ở trên phi thuyền, hoặc là sợ A Quyên, dù sao cũng không xuất hiện quấy rối, Kim Phi và Ngụy Đại Đồng đã hạ cánh an toàn.
Sau khi nghỉ ngơi qua đêm ở đập chứa nước, sáng sớm ngày thứ hai, đội ngũ tiếp tục lên đường.
Đi thêm mấy ngày nữa, cuối cùng đội ngũ cũng đến được đập Đô Giang.
Lúc này, công trình chính của đập Đô Giang cũng hoàn thành, nhưng nhiều công trình kênh đào ở dưới vẫn đang tiếp tục tiến hành.
Có nhiều người hơn, người buôn bán cũng nhiều thêm.
Lúc mới bắt đầu, xung quanh công trường, chỉ có một vài cửa hàng bán trà nước, giày cỏ, sau đó lại có thêm các cửa hàng thuốc, cửa hàng ăn.
Những người buôn bán càng ngày càng nhiều, dần dần hình thành từng ngôi chợ nhỏ.
Sau đó những ngôi chợ nhỏ này lại kết nối với nhau, một thành phố mới cứ như vậy được hình thành.
“Tiên sinh, nhà trọ Kim Xuyên đã mở hai quán trọ ở đây, biết ngài đến nên họ đã dọn dẹp trước, một ở phía đông, một ở phía tây, ngài muốn ở chỗ nào?” Ngụy Đại Đồng hỏi.
“Bên nào gần với cửa cống hơn?” Kim Phi hỏi.
“Quán trọ ở bên phía tây”, Ngụy Đại Đồng trả lời.
“Vậy thì ở quán trọ phía tây đi”, Kim Phi nói.
Thật ra y ban đầu cũng đã làm việc ở đập Đô Giang trong một thời gian ngắn, còn có một tiểu viện nhỏ.
Nhưng lúc đó đội cận vệ của y chỉ có vài chục người, có thể chen chúc ở trong tiểu viện nhỏ được.
Bây giờ y ra cửa, từ cận vệ, phu xe, cho đến hậu cần, tổng cộng cũng phải đến hàng trăm người, nhà trọ bình thường còn không đủ chỗ chứ đừng nói đến một cái tiểu viện nhỏ.
Dưới sự hướng dẫn của Ngụy Đại Đồng, đội xe đi về hướng tây, dừng lại bên ngoài một quán trọ.
Thiết Chùy chuẩn bị mang người vào kiểm tra, thì nhìn thấy Đường Tiểu Bắc cùng với một đám người từ trong quán trọ đi ra.
“Tiểu Bắc phu nhân!”
Gặp Đường Tiểu Bắc ở chỗ này, Thiết Chùy vô cùng bất ngờ, vội vàng khom người hành lễ.
Đường Tiểu Bắc gật đầu đáp lại, sau đó hỏi: “Tiên sinh nhà ngươi đâu?”
“Ở trên xe ngựa”, Thiết Chùy chỉ chiếc xe ngựa ở phía sau.
“Được rồi, ngươi đi làm việc trước đi.”
Đường Tiểu Bắc gật đầu, đi thẳng ra xe ngựa.
Tả Phi Phi đang canh giữ ở bên cạnh xe ngựa nhìn thấy vậy vội vàng đi đến cửa sổ xe ngựa, nói: “Tiên sinh, Tiểu Bắc phu nhân tới!"
Kim Phi nghe vậy, vội vàng kéo rèm cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.
Phát hiện thật sự là Đường Tiểu Bắc, Kim Phi có chút bất ngờ, nhưng lại thấy vui mừng nhiều hơn.
Kể từ khi tiếp nhận thương hội Kim Xuyên, Đường Tiểu Bắc ngày càng bận rộn, đặc biệt là sau khi Cửu công chúa lên ngôi, Kim Phi đã có tiếng nói ở Xuyên Thục, yêu cầu Đường Tiểu Bắc ở Xuyên Thục xây dựng hợp tác xã mua bán, Đường Tiểu Bắc lại càng bận rộn hơn trước.
Kim Phi đã mấy tháng không gặp cô ấy, không ngờ lại có thể gặp mặt ở đây.
Y vội vàng mở cửa xe nhảy xuống.
Nhuận Nương còn kích động hơn so với Kim Phi, chạy về phía trước vài bước, kéo Đường Tiểu Bắc: “Tiểu Bắc tỷ tỷ, tỷ sao lại ở đây?”
“Đập Đô Giang nơi này mới mở thêm 2 quán trọ, còn mở thêm không ít hợp tác xã mua bán và tiền trang, ta tới đây xem thế nào, nghe nói tướng công cũng tới, cho nên ở đây đợi mọi người.”
Đường Tiểu Bắc nhéo má Nhuận Nương: “Sau khi muội đi theo tướng công, càng trở nên mịn màng hơn rồi đấy.”