Yakimo khẽ hừm một tiếng, rồi đi vào lều vải.
Tên trinh sát mà phó tướng cử ra, cưỡi ngựa nhanh, chẳng mấy chốc đã phát hiện khác thường quanh đầm lau sậy, nhanh chóng về báo cáo.
“Báo cáo đại vương, phát hiện kẻ địch ở đầm lau sậy cách đây mười hai dặm!”
“Lòng can đảm của Hoàng đế Đại Khang lớn lên trông thấy, dám phái binh tới gần chúng ta mười hai dặm!”
Yakimo cười giễu cợt một tiếng, hỏi: “Kẻ địch có bao nhiêu người?”
“Ngoài đầm lau sậy có trinh sát của kẻ địch và đội tuần tra, bọn ta không dám tới gần, không biết rõ số lượng!”
Trinh sát đáp: “Nhưng trên đường quan ngoài đầm lau sậy có bụi đất tung bay, lau sậy trong đầm lau sậy cũng lắc lư đung đưa, đoán là người tới không ít.
Đội trưởng bảo ta về báo cáo với Đại vương, còn hắn dẫn người tiếp tục thăm dò.”
“Hừ?” Lông mày Yakimo khẽ nhếch: “Thấy cờ hiệu của đối phương không? Là quân đội nào của Đại Khang?”
“Đối phương giương cờ đen, lần đầu tiên thấy, binh lính tuần tra ngoài đầm lau sậy cũng mặc toàn áo giáp đen.”
“Cờ đen áo giáp đen? Chẳng lẽ là tiêu cục Trấn Viễn Kim Xuyên?”
Yakimo rút một tờ giấy trong tài liệu trên bàn ra, chỉ vào trên đó hỏi: “Có phải là cờ này không?”
“Đúng đúng đúng, chính là cái này!”
Trinh sát nhanh chóng gật đầu.
“Đúng là tiêu cục Trấn Viễn!”
Lông mày Yakimo nhảy lên: “Ta đã nói vì sao Hoàng đế Đại Khang đột nhiên can đảm như thế, thì ra là Kim Phi tới rồi.”
“Đại vương, họ Phùng từng nói, Kim Phi của tiêu cục Trấn Viễn không dễ đối phó đâu!”
Sắc mặt phó tướng trở nên thận trọng hơn.
“Họ Phùng chỉ bắn tiếng đe doạ thôi, mà các ngươi thật sự bị dọa rồi!”
Yakimo hừ rồi nói: “Kim Phi có thể đánh thắng người Đảng Hạng ở Thanh Thủy Cốc, nguyên nhân chủ yếu là lợi dụng địa hình, có thể đánh thắng Đan Châu ở dốc Đại Mãng, là dùng kế đánh vào trại ngựa của Đan Châu.
Thế đất ở đây là vùng đất bằng phẳng, trong doanh trại của chúng ta lại không có tù binh, cho dù Kim Phi có mọi loại mưu kế thì có thể làm gì được ta?”
Sau khi Gada dẹp yên được nhiều bộ lạc trên cao nguyên, vẫn luôn khao khát nhân tài.
Phùng tiên sinh tốn không ít phương pháp, thành công đi vào tầm mắt cả Gada, sau đó dựa vào tài ăn nói khôn khéo, chẳng mấy chốc đã đạt được sự tin tưởng của Gada.
Sau trận chiến ở dốc Đại Mãng, Gada biết được Đan Châu thất bại hoàn toàn, giận dữ không thôi, lập tức quyết định dẫn quân tiến về hướng đông, báo thù cho Đan Châu, dạy dỗ Đại Khang hẳn hoi.
Nhưng lại bị Phùng tiên sinh khuyên can, đề nghị Gada kết hợp với Đảng Hạng và Đông Man, cùng đối phó với Đại Khang.
Thổ Phiên vừa trải qua hỗn chiến hàng chục năm, đời sống người dân khốn khổ, một mình đối phó với Đại Khang thì quả là có chút lực bất tòng tâm, sau khi Gada suy nghĩ tường tận, đã đồng ý với kiến nghị của Phùng tiên sinh, còn phái gã làm đại diện, đi kết hợp với Đảng Hạng và Đông Man.
Quân Thiết Lâm của Khánh Hoài bây giờ đã được trang bị một lượng cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá lớn, nhờ vào ưu thế địa hình, đã ngăn cản người Đảng Hạng ở ngoài.
Người Đảng Hạng đang đau đầu vì điều này, thì Phùng tiên sinh đi tới.
Hai bên ăn nhịp với nhau, người Đảng Hạng cũng cử đại diện ra, cùng đi Đông Man với Phùng tiên sinh.
Nhưng tới Đông Man, Phùng tiên sinh lại không được thuận lợi như vậy nữa.
Thế lực của Đông Man mạnh hơn Đảng Hạng nhiều, cũng chưa từng bị Kim Phi làm tổn hại, nên đa phần lãnh đạo cấp cao căn bản đều không tin lời Phùng tiên sinh.
Trong lòng người Đông Man, Đại Khang chỉ là một miếng thịt mỡ, đói lắm thèm lắm, thì đi cắt một một miếng thôi.
Năm đó người Đảng Hạng đi theo sau bọn họ uy hiếp Đại Khang, trong lòng người Đông Man đã không hài lòng rồi.
Bây giờ Phùng tiên sinh còn muốn kết hợp ba nước lại cùng tấn công Đại Khang, nói rõ là muốn phân chia Đại Khang.