Đoàn ca múa Kim Xuyên ban đầu do Kim Phi thành lập thường xuyên đến tiêu cục tổ chức biếu diễn động viên.
Người trong đoàn ca múa dều là những người khốn khổ được Kim Phi cứu giúp, ai nấy cũng đều cảm kích Kim Phi từ tận đáy lòng.
Biên kịch Trần Văn Viễn cũng thế.
Cho nên những kịch bản mà anh ta viết ra luồn không ngừng tô điếm, thậm chí thần thánh hóa Kim Phi.
Hồi đầu Kim Phi còn thấy hơi ngại, nhưng cũng không ngăn cản.
Bởi vì y biết, thông qua câu chuyện của Trần Văn Viền, y có thế gia tăng sự gắn kết của các lực lượng dưới quyền.
Trên thực tế, đoàn ca múa đã đóng một vai trò lớn trong việc xây dựng tinh thần chiến đấu.
Các nhân viên hộ tống xem nhiều thì cũng dần dần tiếp thu được một ít.
Đêm đó, đại đội trưởng đội hộ tống tập hợp nô lệ quanh đống lửa và tổ chức liên hoan, kể về lai lịch của Kim Phi và sự quan tâm đối với các nô lệ bị bắt ở Đảng Hạng.
Người dân thời phong kiến rất chất phác, đại đọi trưởng tuy không giỏi vãn vẻ như Trần Văn Viễn nhưng vần đế lại dấu ấn sâu sắc trong lòng đa số các
nô lệ.
Tất cả họ đều nhớ ai là người đã kéo họ ra khỏi hố lửa.
Sau khi nghe đại đội trưởng miêu tả vẻ đẹp của làng Tây Hà, có rất nhiều nò lệ cũng có ý tưởng giống như Lý Địch: Ta muốn đi Xuyên Thục, đi theo Quốc sư đại nhân!
Buổi liên hoan kéo dài đến nửa đêm, những người nô lệ nằm dài trên bãi cỏ xung quanh đống lửa trại và ngủ thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau, Lão Ưng chia phi thuyền thành ba nhóm, nhóm một đi theo đại đội trưởng hộ tống nồ lệ trở về Trung Nguyên.
Nhóm thứ hai đưa anh ta và Thiết Ngưu, cùng với cả Hoàng đếtrước đây của Đảng Hạng là Lý Kế Sơn, trở về Xuyên Thục bằng tốc độ nhanh nhất de báo tin cho Kim Phi.
Nhóm thứ ba thì tiếp tục ở bên ngoài vương thành Đảng Hạng để răn đe.
Thiết Ngưu chia dọi cảm tử thành ba nhóm để phối hợp với phi thuyền.
Sáng hôm đó, các nô lệ lùa gần 10.000 con dê bò, bắt đầu hành trình trở về.
Nhiều con bò còn vác theo nhiều dồ dùng khác nhau trên lưng.
Những vật tư, gia súc này là đợt bồi thường đầu tiên của Đảng Hạng.
Trên đường đi, các thành thị và bộ lạc dọc đường sẽ tiếp tục bổ sung thêm nồ lệ, gia súc từ Trung Nguyên.
Tất nhiên, có lẽ phải mất vài tháng nữa những nô lệ, gia súc này mới đến được Xuyên Thục.
Làng Tây Hà, Tiểu Ngọc đã nhận được lá thư từ Thiết Ngưu.
Khi biết Thiết Ngưu đại thắng, cửu công chúa kích động mắt đỏ hoe.
Từ thời tổ phụ của cô ấy thì Đại Khang đã bị Đảng Hạng uy hiếp bằng nhiều cách khác nhau, đây là lần đầu tiên Đại Khang được bồi thường.
Mà để có được chiến tích này, Kim Phi chỉ cần 500 nhân viên hộ tống!
Lại còn không hề sử dụng bất luận mưu kế nào, 500 nhân viên hộ tống cứ quang minh chính đại xông thẳng vào Đảng Hạng như vậy!
Từ biên cương đánh thẳng vào vương thành Đảng Hạng, cho nổ tung hoàng cung Đảng Hạng, ép Hoàng đế Đảng Hạng phải đầu hàng tháo chạy khỏi thành!
Mồi chiến tích này dều là điều mà Cửu cồng chúa trước đây chưa bao giờ dám tưởng tượng!
Đêm hôm đó, Cửu Công chúa đã dùng những bí thuật trong cung do Khánh phi dạy để áp dụng với Kim Phi.
Thật ra Kim Phi không hề ngạc nhiên trước chiến thắng của Thiết Ngưu.
Tuy rằng Thiết Ngưu chỉ có 500 người, nhưng bọn họ đều được trang bị áo giáp đen, trên trời còn có phi thuyền chở theo lựu đạn hổ trợ, nếu đánh không thắng được nữa thì đi đầu xuống đất mất.
Tuy nhiên, cửu công chúa hiếm khi có lòng như vậy, Kim Phi cũng sẽ không ngu ngốc mà đi ngăn cản cô ây.
Bị Cửu công chúa hành hạ đến nửa đêm, Kim Phi khó tránh khỏi sáng hôm sau dậy muộn, ngủ đến gần trưa.
Từ phòng ngủ đi ra đã thấy Tiếu Ngọc đứng ở trong sân, đang nói gì đó với cửu công chúa, Quan Hạ Nhi.
Sắc mặt của mấy người dều rất xấu.
“Có chuyện gì vậy?”
Kim Phi ngáp hỏi.
“Đương gia, Tấn vương, sở vương, Ngô vương trả lời rồi!”
Quan Hạ Nhi tức giận nói: “Bọn họ nói kiên quyết không dồng ý Vũ Dương đăng cơ, còn nói chàng là loạn thần tặc tử hại nước hại dân!”
“Bọn họ cứng đầu như vậy sao?” Kim Phi không khỏi sửng sốt: “Những người này nghĩ thế nào vậy?”
Có lẽ Tấn vương, sở vương bây giờ còn không biết đến chiến tích của Thiết Ngưu ở Đảng Hạng,
nhưng chỉ bằng những chiến tích fâm rộ trước đó của tiêu cục Trấn Viền thì muốn tiêu diệt đám phiên vương này cũng dư sức.
“Còn nghĩ gì nữa, bọn họ chỉ là đang chơi trốn tìm với chúng ta mà thôi”
Cửu công chúa hừ một tiếng: “Nếu bổn cung không đoán sai, lúc này bọn họ đều đã trốn tiệt đi rồi!”
“Hóa ra là định chơi trò du kích với ồng đây à!” Kim Phi bừng tỉnh cười.
“Phu quân, chàng còn cười được!” cửu công chúa nói: “Đại Khang được mở rộng diện tích lãnh thổ, có rất nhiều nơi còn đang hoang tàn vắng vẻ, nếu một phiên vương cố ý trốn tránh chúng ta thì sẽ phiền phức lắm!”
“Phiền gì đâu?” Kim Phi không hề để ý nói: “Bọn họ trốn thì cứ việc trốn, chúng ta cần làm gì thì cứ làm, chỉ cần có thế huy dọng được quần chúng và khiến nhân dân dưng về phía chúng ta thì trên đời này sẽ không có chồ cho bọn họ!”
Từ đầu đến cuối, Kim Phi hoàn toàn khống coi trọng đám phiên vương này.
Trước đây, phải mất thời gian huy động nhân lực, chế tạo trang bị, thì mới cho các phiên vương một cơ hội cuối cùng.
Hiện giờ chủ lực của quân Trấn Viền đã rút về từ Hi Châu, xưởng lựu đạn và xưởng luyện gang đã có thể sản xuất phi thuyền và lựu đạn liên tục.
Đám phiên vương này có đồng ý hay không thì cũng chẳng quan trọng với Kim Phi.
Đương nhiên, nếu bọn họ bằng lòng đầu hàng thì càng tốt, người dân cũng có thể bớt phải chịu cảnh chạy loạn thời chiến.
Đáng tiếc, đám phiên vương không cảm nhận được lòng tốt của Kim Phi.
“Phu quân định huy động nhân dân như thế nào?” Cửu công chúa hỏi.
“Rất đơn giản,” Kim Phi bình tĩnh nói: “Đánh thổ hào, chia ruộng đất!”
“Đánh thổ hào, chia ruộng đất?” cửu công chúa thoáng ngừng thở, đôi mắt trợn to: “Phu quân làm như vậy thì đám phú hào địa chủ sẽ khồng dồng ý!”
Căn cơ của địa chủ phú hào chính là ruộng đất, Kim Phi muốn chia ruộng đất thì bọn họ chắc chắn sẽ khồng để yên!
“Bọn họ dồng ý hay không thì có quan trọng sao?” Kim Phi hừ rồi nói.
“Không quan trọng ư?” cửu công chúa sốt ruột nói: “Phu quân, tục ngữ nói phép vua thua lệ làng, chàng biết toàn bộ Đại Khang có bao nhiêu địa chủ không? Một khi bọn họ nổi dậy thì sẽ cực kỳ đáng sợ!”
“Vậy Vũ Dương biết thiên hạ có bao nhiêu người dân không?” Kim Phi hỏi ngược lại: “Nàng biết con dân thiên hạ mà cùng nổi dậy thì sẽ đáng sợ thế nào không?
Vũ Dương, xem ra nàng vần coi thường lực lượng quần chúng! Có là đầu trâu mặt ngựa thì đứng trước đông đảo quần chúng nhân dân cũng chỉ là gà vườn chó xóm mà thôi!”
“Phu quân, tên đã bắn ra không thu về được, đây cũng không phải là việc nhỏ, một khi thất bại, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, chàng phải suy nghĩthật kỹ!” Cửu công chúa nhắc nhở.
“Ta đã nghĩ kỹ rồi! Hơn nữa chúng ta tuyệt đối sẽ khồng thất bại!” Kim Phi tự tin nói.
Đùa chắc, đây là lý luận đã được người ông vĩ đại nghiệm chứng rồi.
Tuy rằng Kim Phi hiếu rằng xét về phương diện nào thì y cũng không thể so với ông ấy được, hiện trạng mà y đang gặp phải còn tích cực hơn nhiều so với thời của ông ấy.
It nhất về mặt lực lượng y có ưu thế tuyệt đối, nếu y muốn thì ở Đại Khang không ai có thể ngăn cản được y!
Cho nên Kim Phi quyết định sử dụng điểm mạnh của mình, tránh điểm yếu và sử dụng những phương tiện đơn giản và thô sơ nhất để thực hiện kế hoạch của mình.
Nếu bọn địa chủ giàu có không chịu chia ruộng thì đánh cho đến khi chúng chịu chia ruộng mới thôi!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK