Trần Phượng Chí tự cổ vũ bản thân, sau đó xoay người gọi một thuộc hạ: “Ngươi chạy đi báo cho nhóm A Ngưu rằng người Đảng Hạng có lựu đạn, nói họ lên đỉnh núi cẩn thận, đừng tụ tập lại mà hãy tản ra! Trước khi lên đỉnh núi, phải ném bom chớp sáng và lựu đạn khói lên trước, sau đó mới được đi lên, chớ lao lên một cách ngu ngốc, hiểu chưa?”
Lựu đạn khói cũng là một loại trong lựu đạn thế hệ thứ ba, nhưng chúng không được sử dụng quá thường xuyên trên chiến trường, do đó nhân viên hộ tống không được trang bị.
Nhưng khi gặp phải tình huống khẩn cấp, lính trinh sát có thể sử dụng lựu đạn khói để giấu mình chạy thoát thân, do đó lựu đạn khói là trang bị tiêu chuẩn cho lính trinh sát.
Ném lựu đạn khói trước khi lên đỉnh có thể cản trở tầm nhìn của kẻ địch, hoặc ít nhất là sẽ không bị cung nỏ hạng nặng của địch bắn trúng, đây là một quyết định rất sáng suốt.
Thuộc hạ nhanh chóng chạy đi, đuổi theo tiểu đội lính trinh sát tiếp viện trên núi.
“A Mai, ngươi cũng tìm người đuổi theo báo cho Phi Phi một tiếng, cho các cô ấy cẩn thận một chút!”
Khánh Mộ Lam cũng quay lại dặn dò A Mai.
Thật ra, vừa rồi cô ấy đã định tự quay lại đội nữ công nhân, nhưng tình hình hiện tại vẫn chưa rõ ràng, cô ấy không yên tâm về Trần Phượng Chí, sợ lát nữa anh ta gặp phải chuyện gì lại nóng máu xông lên rồi rơi vào bẫy kẻ địch.
A Mai trả lời lại, sắp xếp một nữ hộ vệ ở sau lưng đi thông báo cho Tả Phi phi.
Trần Phượng Chí ngẩng đầu nhìn lên sườn núi, nhận thấy thuộc hạ không thể đuổi kịp tiểu đội trong khoảng thời gian ngắn được, lập tức hỏi Khánh Mộ Lam: “Tiểu thư, phía sau có chuyện gì vậy, tại sao lại bắn mũi tên lệnh?”
“Ta cũng không biết.” Khánh Mộ Lam lắc đầu: “Ta vừa mới nghe thấy tiếng nổ là đã vội vàng đến rồi.”
Nói đến đây, Khánh Mộ Lam trừng mắt nhìn Trần Phượng Chí một cái.
Thật ra mục đích của cô ấy chủ yếu là đến gặp Kim Phi, kết quả Kim Phi đã rời đi từ lâu nhưng Trần Phượng Chí không nói cho cô ấy biết.
Việc này khiến Khánh Mộ Lam hơi tức giận, cũng có hơi hụt hẫng.
Mặc dù không thể nói rằng Kim Phi mạnh mẽ, thậm chí y còn không đánh lại cô ấy, nhưng chỉ cần có Kim Phi ở nơi đây, Khánh Mộ Lam mới cảm thấy yên tâm và có cảm giác an toàn.
Khi biết được Kim Phi không có ở đây, cô ấy vẫn luôn cảm thấy không yên tâm.
Trần Phượng Chí nhìn thấy vẻ mặt đại tiểu thư có gì đó không đúng, vội vàng nhìn lên sườn núi.
Lúc này, thuộc hạ được cử đi đã đuổi kịp tiểu đội, sau đó tiếp tục leo lên trên cùng tiểu đội.
Thấy tiểu đội đã gặp được đội trinh sát đang núp sau tảng đá, tim mọi người chợt thắt lại.
Trong lúc mọi người đang nhìn chằm chằm đỉnh núi, đột nhiên có một tiếng nổ vang lên trên đó, mặt đất đột ngột rung chuyển!
Đất đá trên núi bị rung mạnh đến mức lăn tròn, một vài viên đá còn lăn xuống núi.
“Không hay rồi, động đất!” Vẻ mặt Trần Phượng Chí chợt thay đổi, sau đó giận dữ hét lên: “Tránh xa vách núi ra mau lên!”
Thật ra cũng không cần anh ta nói, các binh lính và các nữ công nhân ở gần vách đá đã vội vàng chạy vào trong thung lũng.
Cũng may đá vụn ở hai bên vách đá không nhiều lắm, không có thương vong nào.
Ngay lúc mọi người cho rằng đó là động đất, phía sau đội ngũ đột ngột vang lên tiếng nổ kinh hoàng!
Cùng với tiếng nổ vang lên là một cơn gió lốc đang cuộn xuống thung lũng!
Tất cả mọi người đều nhìn về phía phát ra tiếng nổ.
Chỉ nhìn thấy ngay chỗ mũi tên lệnh, có một đám mây hình nấm cuộn trào lên cao!
Đất rung chuyển, tiếng nổ, sóng xung kích tạo thành một cơn gió lốc, mây hình nấm,... Những thứ này chính là những dấu hiệu riêng của gói thuốc nổ!
Các binh lính tiểu đoàn Thiết Hổ và các nữ công nhân đã không còn xa lạ gì với loại lựu đạn này, cũng không lạ gì với gói thuốc nổ ấy.