Thời phong kiến, ông trời là một danh xưng tối cao thậm chi Hoàng đế cũng chỉ dám tự xưng mình là con trời, người bình thường cũng không hề dám tỏ ra bất kính.
Thế mà Đường Tiểu Bắc lại nói với ông trời là để mọi tội lỗi cho mình cô ấy gánh, coi như đã giúp các ngư dân gánh hết mọi tội lỗi có thể xảy ra.
Chuyện này khiến các ngư dân vừa cảm động lại vừa áy náy.
Ngay cả ông Hồng cũng không dám ngẩng đầu lên vì xấu hổ.
Với địa vị của Đường Tiểu Bắc, cho dù người dân ở trấn Ngư Khê có đói chết hết thì cô ấy cũng sẽ không sao.
Nhưng cô ấy lại sẵn sàng lập lời thề độc như vậy vì người dân Giang Nam.
Vốn các ngư dân còn chút băn khoăn nhưng sau khi nghe Đường Tiểu Bắc nói như vậy, bọn họ đều gạt bỏ lo lắng.
Khánh Mộ Lam còn kích động đến mức thở gấp, rồi cô ấy rút cây đao dài bên hông ra sải bước đến gần xác cá voi rồi dùng dao chém vào lưng cá voi, chém thẳng vào một nhát sâu hơn nửa mét trên lưng cá voi.
Sau đó một tay cô ấy cầm đao, bắt chước bộ dáng của Đường Tiểu Bắc ngửa đầu hét lớn: "Ông trời ngài nhìn đây, một đao này do ta chém xuống, nếu ngài muốn trừng phạt thì ta và Đường Tiểu Bắc đều gánh chịu!”
"Tính cả ta!"
"Tính cả ta nữa!"
A Mai dẫn đội cận vệ cũng sôi nổi đi theo Khánh Mộ Lam, bước lên rút hắc đao ra cắm lên người ca voi.
Dù là Đường Tiểu Bắc, Khánh Mộ Lam hay là A Mai dẫn dắt đội cận vệ cũng chỉ là một đám đàn bà con gái, các ngư dân nhìn thấy bọn họ dám ra tay lại càng xấu hổ hơn.
Cuối cùng, một ngư dân có râu quai nón bước ra, giơ cây búa bên hông lên rồi cũng bổ xuống lưng cá voi một búa.
“Chết tiệt, một đám đàn bà con gái còn dám làm như vậy thì cũng ta bằng lòng mạo hiểm, cho dù là Hải Thần thật thì ta đây cũng sẽ chém thần! Nếu như ông trời muốn trừng phạt vậy trừng phạt cả ta luôn!"
Có người dẫn đầu ắt sẽ có người nối gót theo.
"Nếu không có Quốc sư đại nhân và Tiểu Bắc phu nhân thì nhà ta đã chết đói lâu rồi, cùng lắm thì mạng này cho ông trời thôi!
"Tuy ta chỉ là dân đen nhưng da mặt ta cũng dày, ta đây cũng sẽ chống trời với Tiểu Bắc phu nhân!"
"Hải Thần cái gì? Ta chỉ biết hai vị thần, đó chính là Tiểu Bắc phu nhân cho nhà ta cháo cứu già trẻ nhà ta khỏi cảnh chết đói, và Quốc sư đại nhân cho ta đến xưởng đóng thuyền làm việc để nuôi sống cả nhà ta!"
“Đúng vậy, ta cũng chỉ biết Quốc sư đại nhân và Tiểu Bắc phu nhân!"
"Các huynh đệ Giang Nam của ta đói bụng còn đưa lương thực cho chúng ta, chúng ta không thể làm người lòng lang dạ sói!"
...
Càng ngày càng có nhiều đao kiếm và công cụ chém lên cá voi, một số công nhân không có dụng cụ cũng đá vào xác hai con cá voi như một dấu hiệu thể hiện sự quyết tâm.
Ngay khi một số người vẫn còn đang băn khoăn, thì những người khác đã bước lên làm theo người đi trước.
Khánh Mộ Lam nhìn những ngư dân và công nhân đang lao tới, rồi lại nhìn Đường Tiểu Bắc bình tĩnh đứng sang một bên mà lòng cô ấy tràn đầy cảm xúc.
Đường Tiểu Bắc không phục Cửu công chúa thì thực ra Khánh Mộ Lam cũng không phục Đường Tiểu Bắc.
Ở trong mắt cô ấy, Đường Tiểu Bắc có thể có được quyền lực và địa vị như bây giờ cũng là vì gả cho Kim Phi.
Nhưng bây giờ Khánh Mộ Lam mới ngộ ra khoảng cách giữa mình và Đường Tiểu Bắc.
Cùng là hoàn cảnh như thế, cô ấy bị ông Hồng hù dọa đến nỗi không biết làm sao. Đến khi Đường Hiểu Bắc tới đây, cô ấy không những nhanh chóng làm chủ tình hình mà còn thành công khơi dậy tinh thần của công nhân.
Phần bình tĩnh quyết đoán này, Khánh Mộ Lam tự thấy xấu hổ vì mình không thể sánh bằng.
Trong mắt Khánh Mộ Lam, Đường Tiểu Bắc cực kỳ bình tĩnh nhưng thật ra cô ấy không biết, thật sự Đường Tiểu Bắc cũng vô cùng căng thẳng.
Suy cho cùng, cô ấy cũng là người sinh ra ở Đại Khang, nếu không phải tình thế bắt buộc cũng sẽ không dễ dàng nói ra mấy lời xúc phạm ông trời như thế.
Trông bề ngoài Đường Tiểu Bắc có vẻ bình tĩnh, nhưng thực ra lưng cô ấy đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Vào lúc này Đường Tiểu Bắc cảm thấy có một bàn tay đặt lên vai cô.
Chợt lưng Đường Tiểu Bắc thẳng tắp lập tức căng thẳng lên, nhưng sau đó lại nở một nụ cười.
Phía sau cô ấy có ít nhất hơn chục cận vệ, ngoại trừ Kim Phi ra thì không ai có thể lặng lẽ tiếp cận cô ấy.
Ngoại trừ Kim Phi ra thì không có ai dám để tay lên vai tổng chưởng quầy của thương hội Kim Xuyên, ngay cả Quan Hạ Nhi và Cửu công chúa cũng không làm ra hành động như vậy.
Thế nên Đường Tiểu Bắc cũng không quay đầu lại mà chỉ thuận thế ngã vào lòng Kim Phi, cười hỏi: "Tướng công, sao chàng lại đến đây?”
“Nghe nói thủy triều đã rút nên ta tới xem." Kim Phi trả lời.
Đây là lần đầu tiên trong hai kiếp người y được nhìn thấy cá voi tận tường thế này, nếu nói không có gì tò mò thì là nói dối.
Kim Phi cũng muốn xem liệu có thể mở một bàn tiệc trên lưỡi cá voi thật không, và liệu một đứa trẻ có thể thực sự chui vào khoang tim mạch máu của nó được chăng.
Cho nên lúc tối đã cố ý dặn dò Thiết Chùy, khi nào thủy triều rút thì nói y một tiếng.
"Chàng tới lúc nào vậy?" Đường Tiểu Bắc quay người lại hỏi.
"Cũng cách muội không lâu." Kim Phi mỉm cười trả lời.
"Vậy sao vừa rồi chàng không lên tiếng?" Giọng nói của Đường Tiểu Bắc có chút trách cứ.
Nếu vừa rồi Kim Phi tới đây thì cô ấy đã không ra mặt rồi, dù sao Khánh Mộ Lam cũng là người phụ trách Trấn Viễn số 3 nên để cô ấy ra mặt nói thì không đúng lắm.
"Nếu như ta nói ra, thì sao có thể nhìn thấy vẻ mặt hùng hồn như vậy của Đường chưởng quầy chứ?" Kim Phi cười trêu ghẹo: "Người trảm thần, quá hào hùng!”
"Tướng công, chàng còn ghẹo ta!”
Đường Tiểu Bắc đưa tay ra nhéo lấy eo Kim Phi nói: "Chàng có biết bây giờ lòng ta sợ hãi thế nào không!"
"Muội sợ cái gì?" Kim Phi hỏi.
Người thương ở trước mắt, cuối cùng Đường Tiểu Bắc cũng không cần giấu diếm nữa chỉ nhỏ giọng nói: “Sợ cái Hải Thần này là thật, sợ gặp báo ứng!”
“Yên tâm đi, chúng nó chỉ là hai con cá chẳng qua có cái đầu lớn hơn chút thôi. Ngoài ra, cũng không khác gì những con cá khác!"
Kim Phi an ủi: “Vả lại trời cao có đức hiếu sinh, chúng ta cũng không làm điều này cho bản thân mình mà là để cứu nhiều người hơn. Ngay cả khi có chuyện gì xảy ra, ông trời cũng sẽ không làm khó muội!"
Nghe Kim Phi nói như vậy, rốt cuộc cục đá trong lòng Đường Tiểu Bắc cũng rơi xuống đất.
Ông Hồng ở bên cạnh nhìn thấy Kim Phi, ông ta cũng muốn bước tới nhưng bị người của Thiết Chùy chặn lại.
"Lão già này không có mắt sao, không thấy tiên sinh và phu nhân đang nói chuyện sao, còn muốn bước tới!"
Lòng Thiết Chùy thầm mắng, vừa hung hăng liếc ông Hồng một cái.
Vốn ông Hồng đang định gọi Kim Phi một tiếng, nhưng sau khi bị Thiết Chùy hù dọa như vậy cũng nhận ra mình phiền y lúc này thì không đúng lắm.
Huống chi Khánh Mộ Lâm đang ở một bên chỉ huy công nhân cưa đuôi cá voi, bây giờ có nói gì cũng đã muộn nên ông Hồng đành kiên nhẫn chờ đợi.
May mắn là Kim Phi không để ông ta đợi quá lâu, sau khi an ủi Đường Tiểu Bắc xong y quay người ra hiệu cho nhóm cận vệ của mình tránh đường.
Ông Hồng chưa kịp nói thì Kim Phi đã giành nói trước: “Ông cụ, ta biết ông định nói gì nhưng theo ý ta muốn nói là không có gì quan trọng bằng mạng sống của người dân, Hải Thần ư? Cho dù có là Hải Thần thật thì ta cũng phải giết chúng, không ai khuyên được đâu nếu ông không thích nhìn thì sau này đừng đến bờ biển nữa!”
Nói xong y cũng mặc kệ ông Hồng, rồi dẫn Đường Tiểu Bắc đi thẳng tới xác cá voi.