Từ Kim Xuyên tới đây, chuyện khiến Kim Phi phải suy nghĩ nhiều nhất chính là làm sao để đối phó với bè gỗ của quân địch, nên y không đứng trên tường thành quá lâu, mà đi tìm thủy thủ hỏi về hướng gió, sức gió và thời tiết gần đây, rồi ước lượng đại khái số lượng bè gỗ và cách chúng tản ra, trong lòng y nhanh chóng có kế hoạch.
Kim Phi ngẩng đầu nhìn sắc trời, rồi quay sang phân phó: “Nửa canh giờ sau đốt khói báo động, thông báo cho Trấn Viễn số 2 thực hiện kế hoạch số 2!”
“Rõ!” Thiết Chùy nhanh chóng nhớ kỹ.
Muốn nghĩ cách giải quyết bè gỗ của quân địch, Kim Phi cầm kính viễn vọng lên nhìn về phía Bắc của doanh trại Đông Man, tiếc rằng doanh trại quá rộng, dù có kính viễn vọng, y vẫn không nhìn được gì, nên dứt khoát không nhìn nữa, chuẩn bị xuống khỏi tường thành.
Y vừa quay đầu lại thì thấy Lưu Thiết mang theo mấy người khác đang chuyển thi thể từ bên ngoài tường thành vào trong, rồi đi tới chỗ của máy ném đá.
“Các ngươi đang làm gì vậy?” Kim Phi đi qua hỏi.
“Tiên sinh, phòng ốc ở trong thành đều đã bị đơ xuống hết, không còn gì để ném nữa, nên chỉ có thể ném thứ này thôi!”
Lưu Thiết chỉ vào những thi thể mà nói: “Thi thể đông lại, cứng như đá vậy.”
Kim Phi gật đầu, không nói gì thêm.
Tuy trong lòng không thoải mái cho lắm, nhưng y có thể hiểu cho cách làm của Lưu Thiết.
Chiến trường là nơi ngươi sống thì ta chết, nhân từ mà nương tay không chỉ giết chết mình, mà còn cả giết chết đồng đội của mình.
“Hy vọng những thi thể này có thể cầm cự thêm được mấy ngày nữa!”
Lưu Thiết thở dài, nói: “Nếu những thi thể này không quá cứng, ta đã cho người chặt ra rồi hẵng ném!”
“Như vậy có tốn thời gian lắm không?” Kim Phi cau mày.
“Không còn nào khác nữa, do tốc độ ném quá nhanh, như vậy cũng rất nhanh sẽ hết mất!”
Lưu Thiết bật lực nói: “Phi Phi cô nương còn nói rằng đạn của súng kíp cũng không còn nhiều lắm, nhà cửa ở trong thành cũng đã đập hết, đống thi thể này mà ném xong, tới lúc đó chỉ còn cách dùng lưỡi lê nữa thôi.”
“Ai nói vậy?” Kim Phi quay đầu, hỏi: “Vì sao ngươi không đập băng ra ném?”
“Đập băng ra?”
“Đúng vậy.” Kim Phi gật đầu: “Trong thành chắc là có giếng, múc nước lên rồi cho đông lại thành băng ném ra ngoài, không đỡ phải phá nhà à?”
“Ta...”
Lưu Thiết sửng sốt, rồi đưa tay lên tự tát mình một cái thật mạnh: “Sao ta lại không nghĩ ra nhỉ?”
Để tìm vật ném cho máy bắn đá, Lưu Thiết đã tháo rời mọi thứ có thể tháo rời và vứt bất cứ thứ gì có thể vứt trong thành.
Bao gồm nhà tập thể của nhân viên hộ tống và thành Ung trên tường thành. Những nhân viên hộ tống và binh lính nữ hiện đang sống trong lều.
Lớp vải lều mỏng sao có thể cản được gió lạnh?
Các binh lính nữ chỉ có thể chen vào nhau, dùng hơi ấm cơ thể để giữ ấm cho nhau.
Tuy nhiên, sau khi Kim Phi đến, y đã khai sáng cho mọi người bằng một câu nói duy nhất.
Thành Du Quan gần biển, không thiếu nước ngầm, khắp nơi trong thành đều có giếng, dưới tường thành cũng có mấy cái giếng.
Thời tiết lúc này đã rất lạnh. Nếu một người chết một thời gian, họ sẽ đông cứng thành những tảng băng chứ đừng nói đến nước.
Một xô nước được mang lên đặt trên mặt đất, tối đa nửa giờ sẽ đông cứng thành một khối băng lớn.
Có sẵn rất nhiều khối băng, nhưng thay vào đó, họ lại phải tháo dỡ những ngôi nhà một cách cật lực...
Nghĩ đến đây, Lưu Thiết ước gì có thể tự tát mình một cái.
"Tiên sinh, ta... ta không nghĩ đến điều này..."
Lưu Thiết trả lời.