Đan Châu bảo hắn ở lại đây, ngoài việc trông chừng Mạnh Thiên Hải ở núi Mao Nhi, nhiệm vụ khác của hắn là canh giữ đường rút lui của quân Thổ Phiên.
Nếu cây cầu đá bị phá bỏ, nhiệm vụ của hắn coi như thất bại.
Sau khi suy nghĩ một lúc, Sanchi bảo cận vệ gọi cả ba phó tướng của mình đến.
"Mima, truyền lệnh Kỳ 1, Kỳ 2, Kỳ 3 lập tức xuất phát, chiếm lại cầu đá!"
Sanchi nhìn phó tướng.
“Tướng quân, tổng cộng chúng ta chỉ có năm Kỳ. Nếu chúng ta rút ba Kỳ cùng một lúc, đám người Đại Khang ở núi Mao Nhi vùng dậy đánh tiếp thì phải làm sao?” Phó tướng hỏi.
Kỳ là tổ chức quân đội Thổ Phiên, mỗi đội có khoảng một nghìn người.
“Chuyện này ngươi không cần lo lắng, ngươi cứ việc chiếm lại cây cầu là được!” Sanchi hét lên.
"Vâng!" Phó tướng đáp lời, quay người chạy ra khỏi lều.
"Nếu Mạnh Thiên Hải phát hiện chúng ta đã rút quân ba Kỳ, rất có thể hắn sẽ đột phá vòng vây”. Sanchi nhìn về phía phó tướng thứ hai: "Dawat, ngươi dẫn dắt Kỳ 4 và Kỳ 5, dù thế nào đi nữa cũng phải phòng thủ tốt dãy núi Mỏ Vịt, tuyệt đối không được để Mạnh Thiên Hải chạy ra khỏi núi Mao Nhi!”
Địa thế của dãy núi Mỏ Vịt rất nguy hiểm, chỉ cần núi Mao Nhi bị phong tỏa, Mạnh Thiên Hải sẽ bị nhốt chặt trong núi Mao Nhi.
"Tướng quân yên tâm, đám hèn nhát Mạnh Thiên Hải đã đói khát mấy ngày nay, nếu ta để bọn họ trốn thoát, ngài cứ việc treo cổ ta đến chết!"
Phó tướng tên Dawat vỗ ngực hứa hẹn.
Trên thực tế, thường chỉ có ba Kỳ phong tỏa dãy núi Mỏ Vịt, hai Kỳ còn lại thay phiên nhau sẵn sàng tiếp viện Tây Xuyên.
Đây cũng chính là lý do khiến Sanchi tự tin dám cử ba Kỳ đi chiếm lại cầu.
Họ đã từng chiến đấu với đám người Mạnh Thiên Hải, biết thực lực của Mạnh Thiên Hải.
Trong trận chiến đó, Mạnh Thiên Hải chiếm được vị trí thuận lợi nhưng vẫn không thể đánh bại được binh mã Thổ Phiên. Bây giờ vị trí thuận lợi đã nằm trong tay bọn họ, Mạnh Thiên Hải đã nhiều ngày đói khát, bắt đầu nhai vỏ cây, chắc chắn không thể lao ra ngoài được.
Nếu so sánh thì Sanchi càng lo lắng việc đội quân tinh nhuệ chưa biết rõ kia đã chiếm đoạt được cây cầu.
Dù vậy, Sanchi vẫn thận trọng nhắc nhở phó tướng đang chuẩn bị rời khỏi lều: “Quân của Mạnh Thiên Hải ít nhất có hàng nghìn người, ngươi tuyệt đối không được coi thường kẻ địch! Nếu hắn thực sự trốn thoát, chúng ta cũng đừng mong sống sót”.
“Vâng!” Vẻ mặt phó tướng cũng trở nên thận trọng.
"A Vượng, ngươi đích thân dẫn theo Hari, mau chóng đến thành Tây Xuyên, báo cáo tình hình với Đan Châu đại nhân, mời ngài ấy định đoạt!"
Sanchi nhìn người phó tướng cuối cùng một lần nữa.
"Rõ!"
A Vượng đáp rồi rời khỏi lều.
Bên ngoài căn lều lớn, binh mã hỗn loạn.
Khắp nơi đều tập hợp binh lính khẩn cấp.
Chẳng bao lâu, phó tướng tên Mima nhanh chóng rời doanh trại cùng ba nghìn binh mã, tiến thẳng về phía cây cầu đá.
Biết tình thế cấp bách, sau khi rời trại, Mima ra lệnh dùng hết tốc lực tiến về phía trước, từ núi Mao Nhi đến Thỏ Nhi Cốc chỉ mất nửa giờ.
Chỉ cần vượt qua Thỏ Nhi Cốc, tiến thêm hai dặm về phía trước chính là cây cầu đá.
Ở bờ tây sông Kim Mã, Kim Phi và Cửu công chúa đứng trên đỉnh núi, nhìn những người chèo thuyền bận rộn qua lại trên sông.
"Tiên sinh, sao đột nhiên ngài lại đổi ý?" Cửu công chúa hỏi.
Nếu Kim Phi muốn, nhiều nhất trong vòng nửa tiếng, các nhân viên hộ tống sẽ phá xong cây cầu.
Nhưng y đã không làm vậy, khi tất cả người Thổ Phiên đã chết hết, Kim Phi lại ra lệnh cho nhân viên hộ tống đang phá cây cầu dừng tay lại.
Y còn yêu cầu tất cả những người trên thuyền xuống thuyền trốn vào núi, sau đó bảo người chèo thuyền cố định tất cả các thuyền.
“Ta nghe Ngụy đại nhân nói, ban đầu để xây dựng cây cầu đá này, triều đại trước đã huy động hàng nghìn người dân, trước tiên phải chặn đứng thượng nguồn sông Kim Mã, sau đó phải mất một năm mới hoàn thành, nếu phá bỏ sẽ ảnh hưởng rất lớn đến cuộc sống của người dân ở hai bờ sông Kim Mã”.
Kim Phi nói: “Vả lại quân đội bị áp bức rồi vùng lên chiến đấu thì nhất định sẽ chiến thắng, nếu như đường rút lui của người Thổ Phiên hoàn toàn bị cắt đứt, sẽ khơi dậy lòng tin về cái chết của bọn chúng, điều này không tốt cho trận chiến, chi bằng tạm thời giữ cây cầu lại”.
“Nhưng ngộ nhỡ người Thổ Phiên thực sự chiếm được cây cầu thì sao?” Cửu công chúa hỏi.
Chỉ mình mới biết chuyện của mình, người Thổ Phiên tưởng rằng trên thuyền đều có nhân viên hộ tống, thế nhưng Cửu công chúa biết rất rõ trong số họ chín mươi phần trăm là người dân bình thường giả vờ mai phục ở đó.
Nhân viên hộ tống tổng cộng cũng chỉ có một ngàn người, Đại Tráng còn dẫn đi một nửa.