Mục lục
(Nháp) Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tiên sinh nhìn là biết”.

Ngụy Đại Đồng vẫy tay với bên dưới, trợ lý của ông ta vội chạy lên bờ đê.

Trên người trợ lý cũng đeo theo một cái bao nhỏ, bên trong đựng các loại bản vẽ, nhưng lần này Ngụy Đại Đồng không lấy bản vẽ ra mà lấy một cuốn sách nhỏ ra.

Kim Phi nhận lấy cuốn sách nhỏ mới biết thì ra đây là một xấp báo.

Nói chính xác đây là một xấp báo đã bị cắt.

Trong kỳ nghỉ hè của lớp sáu ở kiếp trước của Kim Phi, bài tập hè được giáo viên giao là làm một cuốn sách báo cắt, tức là cắt những nội dung mà y cho là hay trên tờ báo, sau đó đóng bìa lại với nhau.

Khi đó, điều kiện gia đình Kim Phi khó khăn, không có khả năng đặt báo, để hoàn thành nhiệm vụ này, ông nội của y đã đến xưởng đồng nát trong thị trấn tìm một cái bó lớn từ trong đống đồng nát về cho y.

Kim Phi từ nhỏ đã là đứa trẻ hiểu chuyện, y biết ông nội khó khăn lắm mới tìm được báo cho mình nên y gần như dành hết thời gian nghỉ hè ngâm mình trong đống báo đó.

Cũng chính trong kỳ nghỉ hè năm đó, Kim Phi nhìn thấy được thế giới bên ngoài qua báo chí, quyết định chăm chỉ học tập để có thể đi nhìn ngắm thế giới bên ngoài.

Thế nên Kim Phi vẫn luôn giữ lại cuốn sách báo đó, nhưng y không ngờ sẽ lại nhìn thấy cuốn sách báo thứ hai ở thế giới này.

“Ngụy đại nhân, ông còn có thói quen cắt báo sao?”, Kim Phi cười nói.

“Việc xây dựng các công trình thủy lợi sẽ mang lại lợi ích cho đất nước và nhân dân, ta cảm thấy rất vinh dự khi được tham gia vào đó. Khi nhìn thấy các báo cáo liên quan, ta đã cắt rồi giữ lại, sau này sẽ là bảo vật gia truyền của nhà họ Ngụy”.

Ánh mắt Ngụy Đại Đồng đầy vẻ tự hào, cũng hơi ngại nói: “Để tiên sinh cười chê rồi”.

“Không có, không có”, Kim Phi xua tay nói: “Vật bảo gia truyền này là thứ độc đáo nhất ta từng thấy, cũng có ý nghĩa nhất. Ta tin chắc con cháu của Ngụy tiên sinh nhất định sẽ rất tự hào về ông”.

“Đều là nhờ tiên sinh dạy bảo”, Ngụy Đại Đồng cúi người với Kim Phi: “Nếu không phải nhờ tiên sinh đề bạt, không biết ta đã bị lưu đày đến nơi nào rồi”.

Đây không phải là Ngụy Đại Đồng nịnh nọt gì, mà là sự thật.

Khi Đan Châu dẫn binh đi cướp bóc khắp nơi xung quanh Tây Xuyên, kho thóc của Cục vận tải do Ngụy Đại Đồng phụ trách cũng không thể thoát nạn.

Mặc dù phản ứng của ông ta khá nhanh, đã đưa phần lớn lương thực lên tàu trước, nhưng kho lương thực bị binh lính Thổ Phiên phá hủy.

Mặc dù trách nhiệm chính trong việc này không phải là của ông ta, nhưng theo quy định của Đại Khang, Ngụy Đại Đồng là người phụ trách kho lương thực nên vẫn có trách nhiệm rất lớn, ít nhất không thể thoát khỏi việc bị lưu đày.

May thay ông ta gặp được Kim Phi và Cửu công chúa, lại giúp Kim Phi vận chuyển nhân viên hộ tống, có đóng góp to lớn trong trận chiến ở Tây Xuyên, Kim Phi nhờ Cửu công chúa viết thư xin cho ông ta, vì thế ông ta mới thoát được một nạn.

Thế nên Ngụy Đại Đồng vẫn luôn rất biết ơn Kim Phi, cứ nghĩ Kim Phi là quý nhân lớn nhất đời này của ông ta.

Kim Phi khẽ cười, mở sách báo ra.

Những mẩu báo được cắt ra đều là những báo cáo liên quan đến thủy lợi, Kim Phi nhìn ngày tháng thì thấy số báo sớm nhất có thể bắt nguồn từ số đầu tiên của tờ nhật báo Kim Xuyên.

Trong nhật báo Kim Xuyên của số đó chủ yếu giới thiệu khái quát cơ bản về cả Xuyên Thục, chỉ đề cập một đoạn ngắn về đập Đô Giang, nhưng Ngụy Đại Đồng vẫn cắt giữ lại, còn lấy bút đỏ đánh dấu đoạn có nội dung về đập Đô Giang.

Sau đó trong một khoảng thời gian dài, không có nhiều bài viết về đập Đô Giang, cho đến khi đập Đô Giang hoàn thành vào năm ngoái, Trần Văn Viễn đã xuất bản một số đặc biệt giới thiệu chi tiết về chức năng của đập Đô Giang, cũng như ý nghĩa và ảnh hưởng của việc xây dựng đập Đô Giang.

Sau đó vì chi tiêu quân sự quá cao nên Cửu công chúa muốn dừng một số dự án cứu trợ, nhưng việc dừng dự án đột ngột sẽ gây ra phản ứng dữ dội, Cửu công chúa tìm đến Trần Văn Viễn, yêu cầu anh ta đưa tin tức ra trước thông qua tờ nhật báo Kim Xuyên.

Trần Văn Viễn suy nghĩ mấy ngày, xin Cửu công chúa chỉ thị, anh ta muốn thử kêu gọi người dân tham gia cứu trợ miễn phí.

Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của Cửu công chúa, Trần Văn Viễn không kêu gọi người dân ngay mà điều chỉnh hướng đưa tin chính của nhật báo Kim Xuyên sang chiến trường phía Bắc.

Trận chiến bảo vệ thành của thành Du Quan và trận chiến ở kênh Hoàng Đồng vốn đã rất bi thảm, nhưng dưới sự cường điệu của Trần Văn Viễn lại trở nên bi thảm hơn.

Biết được Đảng Hạng và Tần vương kết hợp với nhau đưa trăm ngàn binh mã bao vây tấn công mấy vạn người Kim Phi, người dân Xuyên Thục vô cùng tức giận.

Sau hơn nửa tháng dẫn dắt, Trần Văn Viễn bắt đầu kêu gọi người dân tham gia chương trình làm việc cứu trợ, xây dựng Xuyên Thục bằng cách của riêng mình, đồng thời hỗ trợ Xuyên Thục ở phía sau.

Sau khi biết được tin này, Tiểu Ngọc cũng sắp xếp đội Chung Minh phối hợp tuyên truyền.

Người dân Đại Khang vốn dĩ chất phác và lương thiện, nào biết được đây là sự cường điệu của Trần Văn Viễn và Tiểu Ngọc, chẳng mấy chốc đã có người chủ động từ chối nhận lương sau khi hoàn thành công việc.

Con người đều có tâm lý bầy đàn, một khi có người dẫn đầu thì những người khác sẽ làm theo.

Dần dà việc tham gia làm việc cứu trợ miễn phí đã trở thành một làn gió mới ở Xuyên Thục.

“Mưu trí của Trần Văn Viễn thật là đáng gờm, anh ta thế mà lại gạt người dân như vậy”.

Kim Phi đọc báo xong thì bật cười mắng một câu.

Kim Phi nghĩ để người dân tham gia làm việc cứu trợ miễn phí tức là triều đình đang lợi dụng người dân, kết quả dưới sự dẫn dắt của Trần Văn Viễn, đây lại trở thành một điều rất vinh dự, nhiều người thậm chí còn bắt đầu so sánh.

“Tiên sinh, ta nghĩ Trần công tử không phải đang lừa gạt nhân dân”, Ngụy Đại Đồng lắc đầu nói: “Trong lịch sử từ trước đến nay, người dân đều phải làm nghĩa vụ, tiên sinh và bệ hạ nhân từ, đối xử tốt với dân, người dân muốn báo đáp cũng là điều đương nhiên.

Nói cho cùng vẫn là lòng nhân từ của tiên sinh và bệ hạ thắng được lòng dân”.

“Được rồi, ông mà còn tâng bốc ta nữa, chắc ta bay lên trời mất”.

Mặc dù Kim Phi mắng Trần Văn Viễn như thế nhưng trong lòng cũng tán đồng với anh ta, nhưng y không muốn nói đến vấn đề này nữa.

“Tiên sinh, thật ra muốn nhìn rõ nơi này, cách tốt nhất là lên trời”.

Ngụy Đại Đồng nói: “Hay là ta tìm một chiếc phi thuyền, chúng ta lên đó xem thử?”

Nghe thế Kim Phi hơi dao động.

Suy xét một chốc, y giơ tay lên gọi Thiết Chùy đến, bảo anh ta đi gọi Lão Ưng đến đây.

Lão Ưng vốn là đại đội trưởng của đội bay, sau khi theo Kim Phi trở về từ phía Bắc, Quan Hạ Nhi đề nghị phục hồi chức vụ của Lão Ưng, nhưng bị Kim Phi từ chối.

Trong quá trình hành động ở đất Tấn, đội bay do Lão Ưng chỉ huy đã bị tiêu diệt hoàn toàn, mặc dù có nguyên nhân khách quan nhưng Lão Ưng là đại đội trưởng mà lại không có quyết định chính xác kịp thời thì phải bị trừng phạt, nếu không sau này sẽ không thể chỉ huy đội nữa.

Thế là Kim Phi yêu cầu Lão Ưng quay về làm thành viên đội bay bình thường, Lão Ưng cũng không có ý kiến với việc này.

Lão Ưng là nhân viên hộ tống được tiếp xúc với khinh khí cầu sớm nhất, kỹ thuật bay cũng là một trong những người xuất sắc nhất trong đội bay.

Lần này Kim Phi xuất hành, Cửu công chúa chỉ đích danh anh ta lái một chiếc phi thuyền đi bảo vệ Kim Phi.

Trên đường đi, phi thuyền mà Lão Ưng lái luôn bay ở phía trước, cũng là lúc nghỉ ngơi mới thay chiếc phi thuyền khác sang, để mấy người Lão Ưng xuống nghỉ ngơi chốc lát, tiện thể bổ sung nhiên liệu.

Lúc này Lão Ưng vừa xuống khỏi phi thuyền, biết Kim Phi tìm mình, anh ta vội chạy đến.

“Tiên sinh, ngài tìm ta có chuyện gì thế?”

“Chuẩn bị đi, ta và Ngụy đại nhân muốn lên phi thuyền để quan sát địa hình xung quanh”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK