Kim Phi chẳng buồn quan tâm Hoàng đếtiếp theo mang họ gì, nhưng cửu công chúa lại để ý.
Trong lòng cửu công chúa, giang sơn là tổ tiên của cô ấy gây dựng nên, nếu Kim Phi để các phiên vương khác như Tấn vương làm Hoàng đế, hoặc bản thân Kim Phi lên làm Hoàng đế, sau đó truyền ngôi vị này cho con trai mình thì cửu công chúa vẫn có thể chấp nhận được.
Nhưng Kim Phi muốn truyền ngôi vị Hoàng đế cho một người xa lạ không quen biết thì đây là điều Cửu công chúa không thể nào chấp nhận được.
“Phu quân, vì sao chàng lại ép ta?”
Cửu cồng chúa sắp bật khóc: “Từ xưa đến nay dều là nam chủ ngoại, nữ chủ nội, nếu ta tuyên bố đăng cơ, chàng biết khắp thiên hạ sẽ có bao nhiêu người phản đối hay không? Đến lúc đó ta sẽ bị người người chỉ trỏ, chúng ta sẽ vĩnh viền bị quan chép sử chửi rủa!”
Nghe cửu công chúa nói như vậy, Kim Phi không khỏi âm thầm thở dài.
Đừng thấy cô ấy trông thông minh điềm tĩnh, được tiếp nhận giáo dục hàng đầu từ nhỏ, kiến thức rộng rãi mà lầm, về bản chất cô ấy vẫn giống với Quan Hạ Nhi, đều lớn lên ở thời đại phong kiến, tư tưởng phong kiến đã hằn sâu trong xương cốt.
“Vũ Dương, hãy tin ta, sẽ không như vậy dầu!
Kim Phi đỡ lấy tay cửu công chúa, nói với giọng kiên định: “Người dân Hoa Hạ chúng ta sống rất nhớ ơn, chỉ cần nàng đối xử tốt với bọn họ, bọn họ sẽ ủng hộ nàng, những kẻ mắng chửi nàng đều là đám lòng dạ khó lường, ta sẽ giết chết bọn chúng thay nàng!
Ve phần quan chép sử, nàng đế ý đến bọn họ làm gì? Đôi mắt của nhân dân luôn rất tinh tường, chỉ cần nàng chăm lo việc nước làm một Hoàng đế tốt, cho người dân dược sống ngày lành tháng tốt thì bọn họ cớ gì mà mắng nàng? Lời chửi rủa của họ chỉ là biếu hiện của sự vô năng, không có bất cứ ý nghĩa gì hết!”
Cửu công chúa sững sờ tại chỗ, lộ vẻ mặt suy tư.
‘Vũ Dương, mọi việc dều phải có mở đầu, trước tiêu cục Trấn Viền, nàng đã từng thấy đọi quân nào có nhiều binh lính nữ như vậy chưa? Lúc ấy cũng có rất nhiều người mắng ta, nhưng rồi kết quả thế nào? Sức chiến đấu của binh lính nữ có kém hơn so với binh lính nam không? Bây giờ còn có người dám nói binh lính nữ không ra gì nữa không?”
Kim Phi nhận thấy sắc mặt cửu công chúa đã thả lỏng đi nhiều, bèn vội chớp thời cơ cổ vũ: “Cứ mạnh dạn làm đi, nàng sẽ là vị nữ hoàng đầu tiên từ trước tới nay, nhưng tuyệt không sẽ không phải là người cuối cùng!”
‘Thật ư?”
‘Đương nhiên là thật!1
Kim Phi nói: “Ta đã nói rồi, nữ giới có thể gánh vác nửa bầu trời, chờ đến khi Đại Khang được yên ổn thì ta sẽ mở rộng mô hình làng Tây Hà ra khắp thiên hạ, đến lúc đó không phân biệt là trai là gái, ai cũng được đi học, được đi công làm, chỉ cần có năng lực, có thể cạnh tranh tất cả mọi cương vị!”
Cửu công chúa nghe cảnh tượng mà Kim Phi miêu tả, không khỏi lộ vẻ mặt khát khao.
Hiện nay, phụ nữ chiếm tỷ lệ lớn trong số lãnh đạo các nhà xưởng khác nhau ở làng Tây Hà.
Mặc dù phụ nữ kém hơn nam giới một chút trong việc rèn sắt, vận chuyển và cận chiến nhưng họ cũng có những lợi thế.
Rất nhiều công việc đòi hỏi sự tinh tế, phụ nữ làm còn tốt hơn nam giới.
“Vũ Dương, đừng do dự, nghe lời đương gia chỉ có đúng chứ không sai, chàng bảo muội làm thì cứ làm đi!”
Quan Hạ Nhi thấy cửu cồng chúa vần còn hơi lưỡng lự thì cũng khuyên bảo.
Ánh mắt Đường Tiểu Bắc lóe lên, nhưng cuối cùng lại không nói gì.
Ngay cả Bắc Thiên Tâm hoàn toàn không có tí hứng thú nào với chính trị, sau thoáng khiếp sợ lúc đầu thì giờ này đã hoàn toàn bình tĩnh lại, bưng trà ngồi một bên hóng chuyện.
Đường Đông Đông, Tả Phi Phi lộ vẻ mặt nghiêm trọng, nhưng cũng không nói gì.
“Hay là để ta thử xem sao…”
Cửu công chúa thấy Quan Hạ Nhi cũng nói như vậy chậm rãi gật đầu.
‘Vậy được rồi; chốc nữa ta bảo Ngụy tiên sinh chọn một ngày đế loan tin này ra.”
Kim Phỉ vỗ vai cửu công chúa; lấy mất chén trà của Bắc Thiên Tâm.
Chạy một mạch từ bến tàu về đây rồi lại nói nhiều như vậy nữa; miệng y đã khô khốc hết cả.
Thế giới rộng lớn như vậy nhất định phải có người thích hợp làm Hoàng đế hơn cửu công chúa; nhưng Kim Phi sẽ trao lại ngai vàng cho một kẻ xa lạ sao?
Tất nhiên là không.
Tuy rằng y không coi trọng ngôi vị Hoàng đế; cũng không thích những mưu đồ chính trị nhưng không ai muốn giao lại đế chế mà mình đã dày công chinh phục cho người khác.
Đây là bản tính của con người; Kim Phi cũng không ngoại lệ.
Cho nên vừa rồi lời y nói cũng là nửa thật nửa giả; nếu Cửu công chúa thật sự không dám tiếp nhận ngọc tỷ; Kim Phi sẽ tự mình dang cơ; sau đó sẽ giống với Trần Cát khi XƯ3; dồn hết việc triều chính cho cửu công chúa xử lý.
Cũng may cuối cùng cửu công chúa vần đồng ý.
Y vẫn có thể tiếp tục vui vẻ vô công rỗi nghề rồi.
Cửu công chúa vừa nhận lại ngọc tỷ thì Thiết Chùy đứng canh ở ngoài gõ cửa đi vào.
“Tiên sinh, Phùng Thánh bị áp giải về rồi, nói có chuyện quan trọng muốn báo với ngài, ngài muốn gặp ông ta không?”
“Chuyện quan trọng?” Kim Phi nhíu mày hỏi: “Ông ta ở đâu?”
“ở ngay ngoài cửa.”
‘Vậy dần vào đi, đế ta xem ồng ta có chuyện gì quan trọng.”
Kim Phi đặt chén trà xuống, đi ra sân.
Thiết Chùy vẫy tay, hai nhân viên hộ tống áp giải một người trung niên bị trói gô đi vào.
Tuy rằng đã đấu với Phùng tiên sinh nhiều lần, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên Kim Phi gặp ông ta.
Đánh giá từ trên xuống dưới mấy bận, Kim Phi mở miệng hỏi: “Ngươi có việc gì?”
“Kim tiên sinh, ta biết ta đã mạo phạm ngài nhiều lần, là ta không đúng, ta xin nhận lỗi với ngài!”
Phùng Thánh nói xong, khom lưng trước Kim Phi.
“Có chuyện gì thì nói nhanh, ông đây không có thời gian nói vớ vẩn với ngươi!” Kim Phi mất kiên nhẫn nói.
‘Ta thua trong tay tiên sinh, tâm phục khẩu
phục, nhưng ta tự nhận bản thân cũng thông minh, hẳn là điểm này thì tiên sinh không phủ nhận phải không?” Phùng Thánh hỏi.
Kim Phi không trả lời, nhưng trong lòng cũng không thể không thừa nhận rằng quả thật Phùng Thánh là một người thông minh.
Phùng Thánh thấy Kim Phi không để ý đến ông ta thì nói tiếp: “Kim tiên sinh, hiện giờ thiên hạ đại loạn, chính là lúc tiên sinh nổi dậy, ta bằng lòng đi theo tiên sinh, chinh chiến thiên hạ, giúp tiên sinh lấy được ngối vị chí tôn!”
Bắc Thiên Tâm, Tả Phi Phi đi ra cùng nghe thấy Phùng Thánh nói như vậy, ai nấy dều nhìn ông ta như tên ngốc.
“Không có ngươi, đương gia vẫn có thể chinh chiến thiên hạ!” Quan Hạ Nhi tức giận nói.
“Kim tiên sinh, làng Tây Hà phát triển nhanh như vậy, chắc chắn là đang thiếu nhân tài phải không?1’
Phùng tiên sinh phớt lờ Quan Hạ Nhi, tiếp tục nói: “Ngài thu nhận ta, cũng tức là để người đời thấy được lòng dạ của ngài! Đến lúc đó người đời sẽ biết ngài thậm chí còn bằng lòng trọng dụng kẻ thù như ta đây, vậy người có tài ắt sẽ ùn ùn kéo tới, đến lúc đó ngài sẽ không bao giờ thiếu nhân tài nữa…”
“Ngươi tìm ta là vì việc này à?”
Kim Phi không kiên nhẫn xua tay nói: “Thiết Chùy, dần ông ta đi đi.”
‘Kim tiên sinh…’
Phùng Thánh còn định nói gì đó nhưng lại bị Thiết Chùy giơ chuôi đao tát vào miệng.
Hai nhân viên hộ tống đứng ở phía sau nhanh chóng chạy lên, kéo Phùng Thánh còn đang lơ mơ đi mất.
“Ông ta nghĩ cái gì vậy thế mà vần dám tới tìm đương gia?”
Quan Hạ Nhi nhìn cửa, ánh mắt lạnh như băng.
Mấy lần làng Tây Hà gặp nạn liên tiếp, đều liên quan mật thiết đến Phùng Thánh.
Quan Hạ Nhi chỉ muốn băm vằm ông ta ra!
“Oòn nghĩ thế nào được nữa, đơn giản là biết mình chỉ có đường chết nên cố gắng tìm cơ hội sống sót mà thôi.”
Kim Phi nói: “Lỡ như ta nhất thời hồ đồ bị ông ta làm cho mụ mị đầu óc, hoặc muốn tỏ ra rộng lượng với thiên hạ thì sao, tha cho ông ta được sống ư?”
Phùng Thánh quả thật là một người thông minh, nhưng kẻ này lại có quá nhiều ý do xấu xa, chưa nói tới chuyện ông ta có thù oán với làng Tây Hà, cho dù là không thù không oán, Kim Phi cũng tuyệt đối không thể dùng ông ta.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK