Từ mập biết Tạ Hỉ Quang không muốn làm nữa, tức giận nói: “Bây giờ học được cách ra oai với chúng ta rồi!”
“Từ đại nhân, anh ba của ta có thể làm quận trưởng là do anh ấy có bản lĩnh, nhà họ Từ giúp gì được cho anh ấy vậy?”
Người nhà họ Tạ ở đó nghe thấy vậy cũng khó chịu, cười nhạt hỏi: “Xin Từ đại nhân nói rõ.”
“Nhà họ Từ không gây phiền phức cho nhà họ Tạ chính là giúp các ngươi, giúp Tạ Hỉ Quang rồi!”
Từ mập phản bác nói: “Sao nào, tưởng Tạ Hỉ Quang ngồi được lên chức quận trưởng Quảng Nguyên là tốt đẹp rồi sao? Các vị ở đây có thể đưa ông ta lên, cũng có thể kéo ông ta xuống!”
“Từ đại nhân, lẽ nào nhà họ Từ không có quận trưởng, huyện lệnh sao?”
Người nhà họ Tạ cười nhạt nói: “Hôm nay ta nói thế này, nếu ngươi kéo anh ba khỏi chức quận trưởng Quảng Nguyên thì ta cũng sẽ xử lý hai quận trưởng nhà họ Từ!”
“Tạ Lão Thất, ngươi đang uy hiếp nhà họ Từ sao?” Từ mập nghe vậy cũng tức giận.
“Là Từ mập ngươi uy hiếp nhà họ Tạ trước!” Người nhà họ Tạ cũng không nhường nửa bước.
“Không phải do người nhà họ Tạ làm việc không ra gì sao?”
Từ mập bĩu môi: “Nói Tạ Hỉ Quang có tài nhưng ta thật sự không nhìn ra ông ta có tài chỗ nào, không có Kim Phi ở đó mà ông ta còn không xử lý được một cái tiêu cục và thương hội, nếu là ta thì đã xấu hổ nhảy sông lâu rồi.”
“Tốt xấu gì thì anh ba cũng đuổi thương hội Kim Xuyên và tiêu cục ra khỏi Quảng Nguyên rồi, ngươi ngoài việc đến kỹ viện làm những chuyện dơ bẩn suốt ngày ra thì còn biết làm gì? Đã làm cái gì rồi hả?”
Người nhà họ Tạ cười nhạt: “Từ mập ngươi mà muốn so với anh ba của ta, đi tiểu rồi soi lại mình đi đã”.
“Tạ Lão Thất, ngươi muốn chết hả?” Từ mập lập tức xắn tay áo lên.
Người nhà họ Tạ cũng tiện tay lật ghế lên.
“Được rồi, im miệng hết cho ta!”
Thái giám ngồi đầu nhìn hai người sắp sửa đánh nhau, vỗ bàn quát: “Ta tìm các ngươi để bàn bạc đối sách, không phải để xem các ngươi làm loạn, muốn làm loạn thì chờ xong chuyện!”
Thái giám không chỉ là sứ giả mà hoàng thượng phái tới truyền thánh chỉ, mà còn có thân phận khác, coi như là kẻ nắm đầu hành động bí mật lần này của đám quyền quý.
Từ mập và người nhà họ Tạ nhìn thấy thái giám tức giận, cùng im miệng rút tay lại.
“Lần này Tạ Hỉ Quang làm việc đúng là hơi qua loa, nhưng mới đến Quảng Nguyên, quả thật không nên phô trương.”
Chu đại nhân vuốt râu, chậm rãi ung dung nói: “Bây giờ Tạ Hỉ Quang đã nói không muốn can dự vào chuyện này, chúng ta chỉ đành nghĩ cách khác.”
“Chu đại nhân có mưu kế gì ư?” Một tên quyền quý chắp tay hỏi.
“Thật ra không phải mưu kế gì, chỉ là hình như các vị đều quên tay chân chúng ta sắp xếp ở Quảng Nguyên không chỉ có Tạ Hỉ Quang, còn có một vị nữa.”
Chu đại nhân vừa cười vừa nhắc nhở nói: “Chẳng lẽ mọi người quên Thái Lưu Dương rồi sao?”
“Đúng vậy, Thái Lưu Dương làm huyện lệnh Kim Xuyên rồi.”
Đám quyền quý nghe vậy, mắt sáng lên.
Tạ Hỉ Quang có nhà họ Tạ làm chỗ dựa, dù làm việc qua loa, họ cũng không thể làm gì Tạ Hỉ Quang.
Nhưng Thái Lưu Dương thì khác.
Ở Giang Nam, tuy nhà họ Thái cũng coi là giàu có nhưng không có căn cơ gì, người có tiền đồ nhất trong họ là ông nội của Thái Lưu Dương, nhưng cũng chỉ là một huyện thừa mà thôi.
Trong mắt đám quyền quý này, nhà họ Thái không đáng nhắc đến, bọn họ có thể dễ dàng nắm thóp.
Nếu Thái Lưu Dương dám không nghe lời, bất cứ lúc nào cũng có thể đổi người.
Mà làng Tây Hà do Kim Xuyên cai quản, huyện lệnh Thái Lưu Dương này muốn làm khó làng Tây Hà thì dễ như trở bàn tay.
“Người đâu, lập tức viết thư cho Thái Lưu Dương.”
Thái giám ngồi đầu vẫy tay hạ lệnh.
Trong nha huyện Kim Xuyên, huyện lệnh nhìn bồ câu đưa thư trong tay, im lặng hồi lâu.