Nếu đối phương đã tìm tới, còn thẳng thắn gọi tên tìm y, trốn tránh tiếp đồng nghĩa với hèn nhát.
“Ngài biết ta à?”
Tần Trấn lặng người, sau đó nhìn thấy Lạc Lan đứng bên cạnh: “Ồ, thì ra Lạc Lan cô nương cũng ở đây, chẳng trách.”
“Không biết Tần đô thống đi đường xa tới đây có chuyện gì?” Kim Phi hỏi.
“Lạc Lan cô nương cũng ở đây, vậy chắc Kim tiên sinh cũng biết rồi chứ, người Đông Man đến rồi!”
Tần Trấn lấy một tấm lệnh bài từ trong ngực ra: “Ta phụng lệnh bệ hạ, đến mời Kim tiên sinh vào thành gặp Hoàng đế, đưa ra đối sách chống giặc!”
Kim Phi nghe vậy, mắt hơi nheo lại.
Thấy Tần Trấn, y đã đoán được Hoàng đế biết hành tung của y rồi.
Nhưng y không ngờ Hoàng đế lại truyền y vào cung.
Từ trước đến nay, Kim Phi không muốn đến kinh thành là vì không muốn gặp Hoàng đế.
Thời phong kiến, Hoàng đế là lớn nhất, dù ngươi là dòng dõi quý tộc, gặp Hoàng đế cũng phải dập đầu.
Đây là điều Kim Phi không thể chấp nhận.
Tiếp nữa, căn cơ của y ở kinh thành còn ít, mà kinh thành là trung tâm quyền lợi của Đại Khang, nơi đây nước quá sâu, cũng không phải là sông Trường Giang, thật sự y không thể khống chế được.
Vậy nên, Kim Phi vốn muốn vào kinh thành âm thầm tìm Cửu công chúa sau đó đưa người chạy đi.
Hoàn toàn không dự định ở lại lâu, cũng không định gặp Hoàng đế.
Ai ngờ Hoàng đế lại sai người đến tìm y.
Trốn cũng không trốn được.
Khụ khụ!
Tần Trấn thấy Kim Phi nghe xong lời của anh ta thì cứ sững người, không nhịn được mà ho hai tiếng nhắc nhở.
“Tiên sinh, phải tiếp chỉ rồi.”
Lạc Lan đứng sau Kim Phi, nhỏ giọng nhắc nhở.
“Ồ ồ!”
Lúc này Kim Phi mới phản ứng lại, chắp tay với Tần Trấn rồi đưa tay cầm lệnh bài trên tay Tần Trấn.
“To gan, dám cướp lệnh bài Hoàng đế ban!”
Hai thuộc hạ phía sau Tần Trấn lập tước rút gươm.
Bắc Thiên Tầm kéo Kim Phi về phía sau mình.
Soạt!
Đại Lưu và cận vệ cũng rút cung nỏ ra nhắm về phía đám người Tần Trấn.
Cách đó hơi xa, đám người Lão Ngũ bỏ tấm vải đen ra để lộ ra cung nỏ hạng nặng dữ tợn!
Nếu người bình thường đối mặt với nhiều cung nỏ như vậy, e rằng đã bị dọa sợ rồi, nhưng Tần Trấn lại cười lớn nói: “Sớm đã nghe nói tiêu cục Trấn Viễn thiện chiến, hôm nay cuối cùng cũng thấy rồi, đúng là lợi hại!”
“Lạc Lan, ban nãy ta làm sai gì sao?” Kim Phi hỏi.
“Tiên sinh, sao ngài lại lấy kim bài?” mặt Lạc Lan đầy vẻ kỳ lạ hỏi lại.
“Không phải cô bảo ta tiếp chỉ sao?” Kim Phi nói: “Tay anh ta cầm thánh chỉ, ta tiếp cái gì? Chẳng lẽ không phải nên cầm lệnh bài sao?”
“Tiên sinh, ngài thật là…”
Lạc Lan dở khóc dở cười giải thích: “Đây là khẩu dụ của bệ hạ nên ngài đáp “Thần tiếp chỉ” là được rồi, không thể cầm kim bài được…”
“Không có kiến thức nên chịu thiệt thòi đây mà!”
Kim Phi nghe xong lời giải thích của Lạc Lan, sắc mặt u ám.
“Ha ha, trước đây ta chưa từng nhận thánh chỉ, khiến Trần đô thống chê cười rồi.”
Kim Phi cười tự giễu, chắp tay với Tần Trấn, thản nhiên nói: “Thần tiếp chỉ!”
“Tiếp chỉ phải quỳ xuống!”
Quân giáp đỏ sau lưng Tần Trấn lạnh giọng quát mắng.