Ở phía Tây Nam đất Tần, một đội quân lớn trải dài tới mấy dặm đang đương đầu với gió lạnh mà di chuyển.
Quan Hạ Nhi mặc áo giáp, cưỡi ngựa đi giữa đội quân.
Đường Đông Đông và Triệu Nhạc một trái một phải, đi theo sau Quan Hạ Nhi một chút.
Sau khi vượt qua một ngọn đồi trọc, Triệu Nhạc huých vào bụng ngựa, bước nhanh mấy bước để đuổi theo Quan Hạ Nhi.
“Phu nhân, băng qua ngọn núi này là tới kênh Cửu Liên rồi.”
“Ông ơi, ông từng đến đây rồi à?” Đường Đông Đông Đông tò mò hỏi.
“Ta trước đây từng làm việc vặt ở thành Vị Châu, mỗi lần về đều sẽ đi qua khu vực này, nhưng mấy năm nay thổ phỉ ở đây hành động rất hung hăng, nên bọn ta luôn đi từ con đường ba hướng ở phía trước để né kênh Cửu Liên.”
Triệu Nhạc nói: “Qua được kênh Cửu Liên, phía sau hầu như toàn là núi hoang cằn cỗi, vào mùa hè nổi lên gió lớn, cát bay thẳng vào người đến nỗi không mở nổi mắt.”
Quan Hạ Nhi hiển nhiên là không hứng thú với chủ đề này nên quay đầu hỏi: “Ông ơi, có phải mấy huynh đệ vận chuyển khinh khí cầu bị người của Tần vương chặn ở kênh Cửu Liên không?”
“Đúng vậy,” Triệu Nhạc gật đầu: “Trịnh tướng quân nói như vậy đó ạ.”
“A Liên, cho người đi gọi Trịnh đại ca tới đây đi!” Quan Hạ Nhi quay đầu nói.
Đội trưởng cận vệ A Liên đang đi theo sau đáp một tiếng rồi ra hiệu cho cận vệ phía sau lưng.
Cận vệ cưỡi ngựa nhanh chóng rời khỏi đội ngũ chạy về phía trước.
Kết quả là vẫn chưa chạy được bao xa, thì đã thấy Trịnh Phương dắt theo người chạy từ phía trước trở về rồi.
“Phu nhân, trước mặt là kênh Cửu Liên, quân địch đang hoạt động rất mạnh mẽ, hay là người vào trong xe ngựa trước đi.”
Khi chỉ còn cách Quan Hạ Nhi mấy chục mét, Trịnh Phương cho ngựa quay đầu đi theo bên cạnh Quan Hạ Nhi.
Trong tay Tần vương cũng có máy bắn đá và cung nỏ hạng nặng, tuy không tiên tiến được bằng tiêu cục Trấn Viễn, nhưng vẫn rất nguy hiểm.
Biết được Quan Hạ Nhi sắp đến, Trịnh Phương còn chuẩn bị một chiếc xe ngựa cho cô.
Xe ngựa này ban đầu vốn là loại mà Kim Phi thiết kế cho Cửu công chúa, phía trên, phía dưới và xung quanh xe đều được bọc bằng thép tấm, những mũi tên bình thường căn bản không thể nào làm bị thương người ngồi bên trong.
Cho dù là quân địch có dùng cung nỏ hạng nặng, trừ khi bắn trúng cửa sổ mà người trong xe tình cờ cũng đang ở trước cửa sổ, còn không thì ngay cả cung nỏ hạng nặng cũng chả thể làm gì được.
Lúc Kim Phi thiết kế xe ngựa cũng đã từng suy nghĩ về vấn đề này nên đặt cửa sổ ở vị trí cao lên một chút.
Hơn nữa mỗi chiếc đều rất nhỏ, xác suất nếu như quân địch cách hơn trăm mét mà dùng cung nỏ hạng nặng bắn trúng được cửa sổ thì cũng thấp quá!
Chỉ cần Quan Hạ Nhi ngồi lên xe ngựa, về cơ bản sự an toàn sẽ không có vấn đề gì nữa.
Nhưng ai ngờ được Quan Hạ Nhi thế mà lại không đồng ý, nhất quyết đòi cưỡi ngựa cùng Đường Đông Đông và Triệu Nhạc.
Trịnh Phương lại không dám ép buộc cô, sau khi thuyết phục cô mấy lần, anh ta không còn cách nào khác chỉ đành từ bỏ.
Nhưng những khe rãnh xung quanh kênh Cửu Liên, cho dù là đã có lính trinh sát thăm dò hai bên trước đó, Trịnh Phương cũng không dám đảm bảo là sẽ không có sai sót nào.
Ngộ nhỡ có kẻ địch ẩn nấp trong khe núi nhỏ, dùng cung nỏ hạng nặng hoặc là máy bắn đá tấn công Quan Hạ Nhi, thì khi trở về Cửu công chúa nhất định sẽ không tha cho anh ta, Trịnh Phương chỉ có thể cắn răng mà khuyên nhủ tiếp.
“Phu nhân, lời Trịnh tướng quân nói cũng có lý ạ.”
Triệu Nhạc cũng khuyên nhủ theo: “Sự an toàn của người là vô cùng quan trọng, ta nói câu này có thể không hay, ngộ nhỡ người có mệnh hệ gì, chúng thần cũng không cách nào báo cho tiên sinh và bệ hạ, lúc đó sẽ đả kích rất lớn tới tinh thần, người vẫn nên vào trong xe ngựa đi ạ.”
Trịnh Phương nghe xong, cảm kích mà nhìn Triệu Nhạc.
Thật ra trước đây Trịnh Phương cũng đã đi tìm Triệu Nhạc, hy vọng ông ta có thể khuyên Quan Hạ Nhi, nhưng Triệu Nhạc lại không hồi đáp.
Bởi vì những năm ông ta đi theo Phạm tướng quân, ông ấy chưa bao giờ ngồi xe ngựa khi hành quân, hơn nữa Triệu Nhạc còn nghe nói là khi Kim Phi còn ăn ở chung với các binh sĩ bình thường khi đi hành quân nữa, vì vậy nên ông ta cho rằng một vị tướng lĩnh ưu tú thì không nên ngồi xe ngựa.
Dù mục đích của việc này chủ yếu chỉ là để làm gương, nhưng sau khi các binh lính nhìn thấy thì sẽ có sự gắn kết hơn.
Vì Quan Hạ Nhi đã chủ động yêu cầu ra tiền tuyến nên cô không thể sợ gian khổ được.
Nếu như Quan Hạ Nhi tự mình ngồi lên xe ngựa, Triệu Nhạc sẽ không nói gì, nhưng nếu Quan Hạ Nhi đã nói muốn cưỡi ngựa, ông ta cũng sẽ không giúp đỡ Trịnh Phương khuyên nhủ, mà ngược lại là để Quan Hạ Nhi mặc lên áo giáp bình thường của binh lính nữ.
Kênh Cửu Liên này thực sự rất nguy hiểm, hơn nữa lại là khu vực quân địch hoạt động mạnh mẽ, Triệu Nhạc cũng không dám để Quan Hạ Nhi mạo hiểm lần nữa, vì lẽ đó nên mới giúp Trịnh Phương khuyên nhủ Quan Hạ Nhi.
“Triệu tiên sinh, chúng ta đã đi nhiều ngày như vậy rồi, có lẽ sẽ không có việc gì đâu nhỉ?”
Quan Hạ Nhi vẫn không muốn ngồi lên xe ngựa lắm.
“Phu nhân, chẳng phải trước khi người đi đã từng nói, rằng trên đường đi sẽ nghe theo sắp xếp của ta, chả lẽ phu nhân muốn nuốt lời rồi?” Triệu Nhạc nói.
Quan Hạ Nhi nghe Triệu Nhạc nói như vậy thì cũng chỉ gật đầu, theo Trịnh Phương bước lên xe ngựa.
Đội quân lại tiến lên phía trước được nửa tiếng, tiến vào ranh giới của kênh Cửu Liên.
Nhìn ra bên ngoài từ ô cửa sổ nhỏ, Quan Hạ Nhi cuối cùng cũng hiểu ra tại sao nơi này lại được gọi là kênh Cửu Liên, cũng biết được vì sao đám thổ phỉ ban đầu lại làm sào huyện tại nơi này, và nhân viên hộ tống vận chuyển khinh khí cầu tại sao lại bị chặn lại ở đây.
Mặt đất phía bên trái của đường núi như bị cái cào nào đó cày xới đất lên, những rãnh núi lớn nhỏ trải dài vô tận, nhìn không thấy được điểm cuối.
Địa hình này rất thích hợp cho việc ẩn náu, cũng hoàn hảo cho việc mai phục.
Đại quân lại tiến về phía trước thêm mười mấy phút nữa, mắt thấy sắp tụ họp được với đội ngũ nhân viên hộ tống vận chuyển khinh khí cầu, đột nhiên từ trong một khe núi nhỏ bị che khuất tầm nhìn bỗng có một tảng đá bay ra, bay vù vù tới cỗ xe ngựa mà Quan Hạ Nhi đang ngồi!
“Cẩn thận, là máy bắn đá!” Trịnh Phương gào thét lên: “Bảo vệ phu nhân!”
Nhưng anh ta vừa dứt lời thì tảng đá đã tới rồi.
Xe ngựa bị đè bởi tảng đá, những tấm gỗ bao quanh nó đã bị đá làm vỡ vụn, những lớp thép chắn bên trong đều lộ hết ra ngoài.
Ngựa chiến kéo xe bị đá tảng đè chết, có bốn người lính cận vệ đi theo xung quanh xe ngựa đã hi sinh, thêm hai con ngựa chiến cũng bị đá đập mà chết.
May mắn thay, lớp thép chắn đủ cứng cáp, Quan Hạ Nhi ngồi trong xe ngựa cũng không bị thương, chỉ là chịu chút kinh hãi.
Nhưng cô bám chặt vào tay vịn của xe ngựa, nhẫn nhịn cố không phát ra tiếng.
“Phu nhân, bên dưới gầm xe ngựa có lối thoát hiểm, người hãy nhanh chóng chui ra khỏi xe đi!”
Triệu Nhạc cũng không màng nguy hiểm, nhảy xuống khỏi ngựa chiến rồi chạy về hướng xe ngựa.
Thực chất, Triệu Nhạc trước đó không muốn khuyên nhủ Quan Hạ Nhi ngồi lên xe ngựa, một nguyên nhân khác là ông ta cảm thấy xe ngựa quá bắt mắt.
Ngồi trên xe ngựa bị địch chú ý nhiều hơn, và trở thành mục tiêu tấn công của chúng.
Xem ra bây giờ, điều ông ta lo lắng nhất đã xảy ra rồi.
May mắn là chất lượng của chiếc xe ngựa không tồi, chống lại được đòn tấn công của máy bắn đá.
“Triệu tiên sinh, xe ngựa có lớp thép chắn bảo vệ, phu nhân bây giờ ở trong xe ngựa mới là an toàn nhất, ngài bảo cô ấy đi xuống làm gì?”
Trịnh Phương hơi lo lắng khi nghe Triệu Nhạc bảo Quan Hạ Nhi xuống xe.
“Ngươi bị ngớ ngẩn rồi à, nếu kẻ địch phát hiện ra tảng đá không thể phá vỡ được xe ngựa, thì bọn chúng còn không biết dùng dầu hỏa sao?”
Triệu Nhạc giậm chân nói.
Trịnh Phương nghe thấy thế, mắt đột nhiên mở to ra.
Đúng vậy, lớp thép chắn trên xe ngựa có thể chặn được đá, nhưng không thể ngăn được lửa lan ra khắp nơi.
Đến lúc đó Quan Hạ Nhi sẽ trở thành bia đạn sống!