Mục lục
(Nháp) Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Cửu công chúa vùi đầu vào lồng ngực Kim Phi: "Nhưng ta dù sao cũng là công chúa, sau khi hưởng thụ vinh quang hoàng thất mang lại, ta cũng phải gánh vác trách nhiệm của hoàng thất."

"Vậy ta bảo Lương huynh sắp xếp một đội nhân viên hộ tống đưa người đến Tây Xuyên."

"Không cần, ta có Thấm Nhi, Châu Nhi và cả đội trưởng Tần Minh rồi, không sao đâu."

Cửu công chúa nói: "Hiện tại ngài đi khắp nơi cứu trợ thiên tai, đã đến lúc cần nhân viên hộ tống vận chuyển lương thực rồi, không cần phải phái người đến bảo vệ ta đâu."

"Vậy người nhớ kỹ không được rời khỏi Xuyên Thục, nếu như có chuyện, hãy đến thương hội và tiêu cục địa phương sau đó lập tức gửi truyền tin cho ta, nhớ kỹ chưa?"

Kim Phi nhắc nhở.

"Nhớ kỹ rồi." Cửu công chúa gật đầu.

……

Sáng sớm hôm sau, Cửu công chúa dẫn Thấm Nhi, Châu Nhi rời khỏi làng Tây Hà dưới sự hộ tống của thị vệ và Tần Minh.

Mà cuộc sống của Kim Phi cuối cùng cũng đã ổn định lại.

Mỗi ngày ngoài việc nghe Tiểu Ngọc báo cáo về tiến độ của các công trình khác nhau, về cơ bản thời gian còn lại y đều ở trong phòng thí nghiệm.

Người thay đổi nhiều nhất trong nhà chính là Quan Hạ Nhi.

Có lẽ trải qua lần rèn luyện này và sự xuất hiện của Cửu công chúa khiến cô cảm thấy nguy cơ, khoảng thời gian gần đây cô trở nên nhiệt tình hơn rất nhiều, mỗi khi có cơ hội đều nài nỉ Kim Phi sinh con.

Ở thời phong kiến, con trưởng có ý nghĩa phi thường, chỉ khi sinh con cho Kim Phi thì Quan Hạ Nhi mới có thể hoàn toàn an tâm được.

Kim Phi biết suy nghĩ của Quan Hạ Nhi nên mặc dù biết khoảng thời gian gần đây của Quan Hạ Nhi đều là thời kỳ an toàn nhưng y vẫn phối hợp với cô.

Đường Tiểu Bắc cũng mấy lần cười nhạo Quan Hạ Nhi.

Quan Hạ Nhi vốn là người da mặt mỏng, nếu như là bình thường, cô nhất định bị Quan Tiểu Bắc nói cho xấu hổ rồi, nhưng lần này cô kiên quyết, cho dù Đường Tiểu Bắc có nói gì, trời vừa tối là cô sẽ đến phòng thí nghiệm gọi Kim Phi về nhà ăn cơm.

Ngày tháng trôi qua, năm mới đang đến gần.

Trước đêm giao thừa một ngày, Quan Hạ Nhị vừa ăn sáng vừa hỏi: "Đương gia, ngày mai là Tết rồi, chàng có muốn đến núi Thiết Quán để tế bái các tỷ muội đã hy sinh trong chiến tranh không?"

Cô đã đích thân trải qua trận chiến núi Dương Khuyên, lúc đó một nữ công nhân chết trước mặt cô đã để lại ấn tượng sâu sắc cho cô.

"Nên đi bái tế."

Kim Phi đặt đũa xuống, nhẹ nhàng gật đầu.

Ăn sáng xong, Kim Phi dẫn theo Đại Lưu và Quan Hạ Nhi đi đến núi Thiết Quán.

Đường Tiểu Bắc cũng đi theo cùng tham gia cuộc vui.

Biết Kim Phi đến, Tả Phi Phi vội vàng xuống núi chào đón.

Điều khiến Kim Phi bất ngờ là người đứng cạnh Tả Phi Phi lại là Thạch Lăng Vân.

"Tiên Sinh, lại gặp mặt rồi."

Thạch Lăng Vân mỉm cười chào hỏi khi thấy Kim Phi

"Đúng vậy, lại gặp mặt rồi, tẩu tẩu sao lại ở núi Thiết Quán vậy?"

"Ta sống ở núi Thiết Quán mà."

"Sống ở núi Thiết Quán sao?" Kim Phi sửng sốt.

Thạch Lăng Vân là vợ của Hàn Phong ở dốc Đại Mãng, cô ấy có ảnh hưởng rất lớn trong nhóm người tỵ nạn bị đóng dấu lên mặt lúc đó.

Nhờ nghe những câu chuyện của cô ấy, rất nhiều cô gái đã kiên trì sống sót.

Khi Kim Phi rời khỏi thành Tây Xuyên, y đã dặn dò Trương Lương đưa nạn dân đi, Thạch Lăng Vân chắc chắn đã cùng các cô gái đến đây.

Chỉ là Kim Phi tưởng rằng cô ấy sẽ đến làng Tây Hà, hoặc là đến nhà Hàn Phong, không ngờ cô ấy lại sống ở núi Thiết Quán.

Nhưng đây là chuyện của nhà Hàn Phong, Kim Phi cũng không tiếp tục hỏi, mà nói: "Vậy tẩu tẩu ở núi Thiết Quán đã quen chưa?"

"Đương nhiên là quen rồi, núi Thiết Quán giống như trong vở kịch vậy, mọi người đều rất thích ở đây."

"Như vậy thì ta yên tâm rồi." Kim Phi nhẹ nhàng gật đầu.

"Tướng công, đây là ai?" Đường Tiểu Bắc tò mò nhìn Thạch Lăng Vân.

"Muội đã xem vở kịch ở dốc Đại Mãng chưa? Đây chính là tẩu tẩu Thạch Lăng Vân." Kim Phi giới thiệu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK