Trên thế giới này không ai hiểu rõ về máy bắn đá và nỏ hạng nặng hơn nhân viên hộ tống, lúc đại đội 2 đội hộ tống lên núi cũng đề phòng đối phương.
Nhưng tốc độ của nỏ hạng nặng nhanh hơn máy bắn đá nhiều, đến khi đội hộ tống thấy gì đó bất thường trong bụi rậm thì những mũi tên nỏ hạng nặng đã bay tới.
Những mũi tên nỏ hạng nặng bay vút về phía đại đội 2 như những mũi lao.
Mặc dù đại đội 2 đã cảnh giác nhưng vẫn có bốn nhân viên hộ tống bị trúng đạn liên tục.
Ngoại trừ một người cuối cùng bị bắn vào bắp đùi thì những người còn lại đều chết tại chỗ!
"Mau, mau tránh ra!" Đội trưởng đại đội 2 lo lắng gầm lên.
Những người hộ tống của đại đội 2 rối rít nấp sau những tảng đá hoặc cây cối gần đó.
Bọn họ vừa mới trốn đi, nỏ hạng nặng của kẻ địch lại bắn vào vị trí của Trịnh Phương.
Dù Trịnh Phương không bị bắn trúng nhưng một trong những lính cận vệ của Trịnh Phương bị tên nỏ hạng bắn vào bả vai, nửa người cũng đã bị tên nỏ hạng nặng bắn thành thịt nát.
“Chết tiệt!”
Đội trưởng đại đội 2 đấm một cú lên đá, gầm lên giận giữ: “Bom khói, yểm trợ!”
Vèo! Vèo!
Hai quả bom khói được ném ra ngoài, xung quanh lập tức xuất hiện một làn khói trắng dày đặc.
Nhân cơ hội này, đội hộ tống lại tập hợp lại lần nữa rồi lao về phía bụi rậm.
Nhưng vài giây sau, lại có một mũi tên khác bay ra khỏi bụi rậm lao vút về phía làn khói trắng.
Đại đội 2 có hơn trăm nhân viên hộ tống, kẻ địch không cần nhắm mà chỉ bắn một mũi tên vào làn khói trắng là lại sẽ có ba nhân viên hộ tống bị bắn trúng.
Do chỉ có một con đường duy nhất để lên núi, càng đi lên trên thì sẽ trở thành bia ngắm của địch, đại đội 2 chỉ đành trốn tránh mà đi lên.
Nhưng họ mới vừa trốn chưa được bao lâu thì đối phương lại bắn tên vào đường lên núi!
Ngoài ra máy bắn đá ở một thung lũng khác cũng không nhàn rỗi một lúc nào, nó được điều chỉnh góc độ và bắt đầu tấn công những nhân viên hộ tống ở các vị trí khác nhau.
Đại đội 1 chạy về phía thung lũng cũng bị một chiếc nỏ hạng nặng khác đánh lén, khiến sáu nhân viên hộ tống đã bị bắn chết, họ không thể lẩn trốn như đại đội 2.
"Chết tiệt, đám trộm vô liêm sỉ này!"
Một nhân viên hộ tống tức giận vỗ một cái vào hòn đá trước mặt.
Trước đây họ đều dùng nỏ hạng nặng và máy bắn đá để trấn áp kẻ địch, còn đây là lần đầu tiên kẻ địch dùng nỏ hạng nặng để trấn áp họ không ngóc đầu lên được.
Chuyện này khiến đội hộ tống cảm thấy vô cùng bức bối.
Chuyện còn bức bối hơn nữa là có thể những chiếc nỏ hạng nặng này đều đến từ tiêu cục Trấn Viễn!
Trong quá trình nhân viên hộ tống đánh cường hào chia ruộng đất, khó tránh sẽ một số thương vong và mất đi một ít vũ khí.
Trước đây Đại Khang cũng có nỏ hạng nặng chỉ là tốc độ lên giây cung rất chậm, nhưng nỏ hạng nặng trong bụi rậm lại có tốc độ tấn công rất nhanh, chắc chắn 90% là vũ khí thất lạc của tiêu cục Trấn Viễn.
Trên đường núi, Trịnh Phương đang nấp sau một tảng đá hơi sốt ruột khi nhìn thấy đại đội 2 đang bị nỏ hạng nặng trấn áp.
Anh ta quay người lại hô với phía sau: “Nỏ hạng nặng đâu, máy bắn đá đâu, bắn trả cho ta!”
Nghe theo lệnh của Trịnh Phương, mấy chiếc xe phủ vải thô bị đẩy tới.
Sau khi họ xốc tấm vải lên đã lộ ra nỏ hạng nặng và máy bắn đá ở trong đó.
Điều chỉnh góc độ xong lập tức tung đòn phản công.
Nhưng hiển nhiên là phe địch đã chuẩn bị kỹ càng, nỏ hạng nặng và máy bắn đá đã được bố trí ngoài tầm bắn của máy bắn đá.
Vị trí ở bụi cây cũng rất khó khăn, bọn họ có thể chặn đường núi từ phía trên để ngăn cản đội hộ tống lên núi, có điều công kích từ dưới núi lên lại bị một tảng đá lớn chặn lại.
Nỏ hạng nặng tấn công đội đầu tiên cũng tương tự như thế, vị trí kia cũng đã được lựa chọn cẩn thận.
Quan Hạ Nhi đang núp sau một gốc đại thụ phát hiện đội ngũ đã bị chặn lại, cô bèn quay qua hét lên với Triệu Nhạc đang ở cách đó không xa: “Lão Triệu, chúng ta không thể bị ngăn ở đây được, ngài có nghĩ ra cách nào không?”
Triệu Nhạc giơ kính viễn vọng lên, quan sát kỹ bố cục của kẻ địch rồi thở dài nói: "Phu nhân, phe địch chuẩn bị quá đầy đủ, e là nhất thời chúng ta khó mà tiến lên!”
Tuy nhất thời kẻ địch chỉ lộ ra hai nỏ hạng nặng và một máy bắn đá, nhưng Triệu Nhạc tin chắc trên đường núi vẫn có phục kích, chỉ là bây giờ chưa ló đầu ra thôi.
Lúc Triệu Nhạc đang định lên tiếng nhắc nhở Quan Hạ Nhi một tiếng thì thấy Thấm Nhi mỉm cười: "Phu nhân đừng lo, sẽ có người xử lý bọn họ nhanh thôi!"
“Thấm Nhi, ngươi còn có người tới giúp sao?" Quan Hạ Nhi ngạc nhiên hỏi: "Người ở đâu?"
"Ta chỉ biết hắn ở trên núi, nhưng cụ thể là ở đâu thì ta không biết." Thấm Nhi lắc đầu: "Phu Nhân cứ nhìn là được!”
Vừa dứt lời, Quan Hạ Nhi chợt nghe thấy một tiếng nổ mạnh ở trên núi.
Vừa quay đầu lại, cô đã thấy một đám khói thuốc súng bốc lên từ bụi rậm.
Chiếc nỏ hạng nặng giấu bên trong đã bị nổ tan tành và một số binh lính của Tần Vương cũng bị nổ chết.
Đại đội 2 nhân cơ hội này vọt ra và tiếp tục lao lên núi.
Nhưng đúng lúc này, ở trong một thung lũng lại có một đám lính dày đặc của Tần Vương bất ngờ lao ra chặn đường núi.
"Các huynh đệ, tịch thu vũ khí quyết sống mái!"
Đội trưởng đại đội 2 cười khẩy một tiếng, đổi tay rút hắc đao bên hông ra.
Vừa rồi bị một chiếc nỏ nặng bắn trúng, anh ta đã cảm thấy vô cùng bức bối nhưng lại không thể làm gì được.
Nhưng đối mặt nhau bằng lưỡi đao thì đại đội trưởng đại đội 2 không hề sợ quân Tần Vương đâu.
Tình cờ cũng nhân cơ hội này để trút cơn giận vừa tích tụ một chút.
Theo lệnh của đại đội trưởng, đại đội 2 lập tức xếp thành đội hình chiến đấu hình tam giác kinh điển, lao về phía kẻ địch.
Quan Hạ Nhi vẫn rất tin tưởng vào hiệu quả chiến đấu của đội hộ tống, cô tin rằng quân Tần Vương chắc chắn không phải là đối thủ của nhân viên hộ tống.
Sự thật đúng là như vậy, tuy số lượng quân Tần Vương xông ra khỏi thung lũng gấp hai ba lần đại đội 2 nhưng lại bị đại đội 2 đánh đến ngóc đầu lên không nổi, thậm chí còn chưa cầm cự được năm phút để chết mất ba mươi bốn mươi người.
Số quân Tần Vương còn lại cũng bị giết, không thì lại rối rít co giò lên rồi bắt đầu chạy tán loạn.
Một khi đã chạy tán loạn thì nhân viên hộ tống ở phía sau chỉ cần cầm đao chém giết là được.
Khóe miệng Quan Hạ Nhi và Thấm Nhi đều hơi cong lên.
Chỉ có Triệu Nhạc là hơi nhăn mày lại.
Từ cách bố trí của kẻ địch cho thấy, hiển nhiên đã có một cao thủ sắp đặt.
Nếu không có sự xuất hiện của Thấm Nhi và những người giúp đỡ và không nhờ sức chiến đấu của quân Tần Vương quá yếu ớt thì tình thế của phe ta lúc này đã vô cùng khó khăn.
Ông ta không tin một bậc thầy có thể lên kế hoạch phục kích như vậy lại để họ trốn thoát dễ dàng như vậy.
Như để xác nhận suy đoán của Triệu Nhạc, ngay sau đó ông ta đã nghe thấy một tiếng hò hét vang trời ở phía sau!
Vừa quay đầu nhìn lại ông ta đã thấy một làn khói dày đặc cuồn cuộn ở phía sau.
"Không xong, lương thực bị tấn công!"
Triệu Nhạc lập tức ý thức được chuyện gì xảy ra.
Lần này Trịnh Phương tập hợp mấy chục ngàn người để hỗ tiếp viện cho Kim Phi, cả đội ngũ trải dài mấy dặm trường như vậy.
Đám người Quan Hạ Nhi đi ở phía trước, trong khi đội hậu cần chịu trách nhiệm vận chuyển lương thực và vũ khí đi ở đoạn nửa sau của đội ngũ.
Từ vị trí của làn khói dày đặc cho thấy đó đúng là chỗ của đội hậu cần.
Triệu Nhạc cũng lập tức hiểu ra, mục đích chính của kẻ địch phục kích ở đây không chỉ là chém đầu mà còn nhiệm vụ quan trọng hơn có lẽ là tấn công đội hậu cần, để ngăn cản bọn họ đưa phi thuyền và khinh khí cầu tới kênh Hoàng Đồng!
Chỉ là đoàn hậu cần có hơn trăm toa xe lớn nhỏ khác nhau, bọn họ khó có thể tấn công cùng một lúc nên mới chọn tấn công xe ngựa của Quan Hạ Nhi trước, buộc đội ngũ phải dừng lại rồi sau đó tập hợp người của mình tấn công đội hậu cần!