Mục lục
(Nháp) Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cũng may dù người dân kích động, nhưng không muốn gây chuyện, vẫn coi như biết phối hợp.

Cửa Khánh phủ, lúc này Khánh Hâm Nghiêu ‘đã ngất xỉu’ đang đứng hẳn hoi bên đường.

Nhìn thấy Cửu công chúa và Kim Phi tới đây, anh ta nhanh chóng dẫn Khánh Mộ Lam đến đón.

“Vũ Dương, tiên sinh, cuối cùng các người đã trở lại!”

Chào hỏi xong, Khánh Mộ Lam mới chạy chậm lên, kéo lấy cánh tay Cửu công chúa, hưng phấn nói: “Nếu các người mà tới muộn thêm mấy ngày, ta sẽ ngột ngạt chết mất!”

Thái giám không chỉ cách chức của Khánh Hâm Nghiêu, còn giam lỏng cả nhà Khánh Hâm Nghiêu.

Lâu lắm rồi Khánh Mộ Lam không ra khỏi sân.

May là trước đó cô ấy đã bị Kim Phi phạt đòn roi, khoảng thời gian này mới ngoan ngoãn ở nhà, nếu không với tính tình của cô ấy, đã sớm không nhịn được dẫn người đánh ra ngoài rồi.

“Mộ Lam tỷ tỷ, tỷ chậm một chút!” Cửu công chúa hỏi: “Vết thương khỏi chưa?”

“Khỏi rồi! Mấy hôm trước đã bắt đầu cưỡi ngựa trong sân rồi!”

“Khỏi rồi là được.”

Cửu công chúa gật đầu, quay đầu nhìn về phía Khánh Hâm Nghiêu: “Bắt được bọn Từ mập chưa?”

Khánh Hâm Nghiêu đang chuẩn bị trả lời, đã nhìn thấy một đội lính áp giải nhóm quyền quý đi tới.

Nhóm lính này là tâm phúc do Khánh Hâm Nghiêu bồi dưỡng, không khách khí với nhóm quyền quý tí nào, nếu trên đường mà đi chậm một chút, lính sẽ xô đẩy bọn họ.

Mỗi kẻ trong nhóm quyền quý đều sống trong nhung lụa, đã chịu loại ấm ức này bao giờ đâu?

Nhìn thấy Cửu công chúa, Từ mập làm khó đầu tiên: “Điện hạ, bọn ta không biết người tới Tây Xuyên, nên mới không tới cửa thành nghênh đón, là bọn ta không đúng, nhưng người làm vậy cũng quá đáng rồi, thế mà dám giam giữ bọn ta không có lí do à?”

“Không có lí do ư?”

Cửu công chúa cười khẩy nói: “Chuyện tới nước này, các người còn nghĩ mình vô tội sao? Các ngươi chắc cũng biết tính bổn cung, nếu không có bằng chứng, các ngươi cảm thấy bổn cung sẽ ra tay à?”

“Bằng chứng gì? Ta không biết điện hạ đang nói gì!”

Nhóm quyền quý cũng không dễ bị dọa, tất nhiên Từ mập không thừa nhận.

“Không sao, vậy chờ thêm lát nữa đi, bổn cung xem các ngươi có thể mạnh miệng tới lúc nào?”

Cửu công chúa lười phản ứng với bọn họ, quay đầu đi vào Khánh phủ.

“Áp giải vào!”

Khánh Hâm Nghiêu hô với lính.

“Khánh Hâm Nghiêu, ngươi nghĩ cho rõ rồi hẵng làm!”

Từ mập không dám tranh cãi với Cửu công chúa, nhưng không sợ Khánh Hâm Nghiêu, cười đểu nói: “Bây giờ thả ông đây ra, rót thêm cho ông một tách trà rồi nhận sai nữa, thì xem như bỏ qua chuyện này! Nếu không, chờ sau này gặp công công, ngươi cứ chờ chết đi!”

“Công công?”

Khánh Hâm Nghiêu cười mỉa, cũng không thèm phản ứng với Từ mập, đi theo Cửu công chúa vào phủ.

“Khánh Hâm Nghiêu, ngươi chờ đó cho ông, đừng tưởng Vũ Dương điện hạ tới, là ngươi có thể coi trời bằng vung, chờ công công tới đây, xem ông đây dạy dỗ ngươi thế nào…”

Từ mập ở phía sau vừa giậm chân vừa quát mắng.

Nhưng còn chưa mắng xong, gã đã không mắng được nữa.

Công công trong miệng gã, lúc này cũng bị lính và quân Uy Thắng xô đẩy đi tới.

Hơn nữa dáng vẻ còn thê thảm hơn bọn họ nhiều.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK