Thiết Chùy nói: "Đến lúc đó, thêm người này vào, Triệu huyện ý sao mà thoát được!"
"Được!"
Kim Phi gật đầu.
Triệu huyện ý là quan trong triều, không dễ hành động, mà Phùng tiên sinh lại chỉ là chân chó thân hào, Kim Phi hầu như không có chút cố kỵ nào đối phó với hắn.
"Mà này, khi nào cửa thành mở?"
Kim Phi đột nhiên hỏi.
Trong ấn tượng của y, cửa thành thường được mở vào sáng sớm để tạo điều kiện thuận lợi cho nông dân trồng rau ở ngoài thành, thợ săn các loại vào thành lập quầy hàng.
Khi trời rạng sáng, người dân trong thành sẽ tùy ý đi mua.
Nhưng bây giờ trời đã gần sáng rồi, các cổng huyện phủ quận Kim Xuyên vẫn đóng chặt.
"Tiên sinh không nói ra cũng không để ý, huyện phủ ba khắc giờ dần là mở cổng thành, giờ đã là giờ mão rồi, sao vẫn chưa mở nhỉ?"
Thiết Chùy cũng nhận thấy có điều gì đó không ổn.
"Khi ngươi bắt người, phủ binh cổng thành có biết không?", Kim Phi hỏi.
"Người này ở ngoài cổng thành kêu gào rất lâu, binh lính phủ nhất định biết, còn xuống lầu chuẩn bị mở cửa cho hắn".
Thiết Chùy nói: "Nếu chúng ta chậm hơn, có khi đã mất còn hàng này rồi".
"Ừm, đoán chừng trong khoảng thời gian này cửa thành sẽ không mở đâu", Kim Phi bất đắc dĩ nói.
"Tiên sinh, ý của ngài là... Triệu huyện ý không cho mở cổng?"
Thiết Chùy cuối cùng đã hiểu.
“Có quyền chặn cửa thành ở Kim Xuyên chỉ có ba người: Hầu gia, huyện lệnh và huyện ý”.
Kim Phi cười khổ nói: "Hầu gia không ở Kim Xuyên, Trương huyện lệnh sẽ không vô cớ đóng cửa thành, trừ Triệu huyện ý ra, còn ai nữa?"
Y nghĩ đến rất nhiều khả năng, nhưng không ngờ rằng Triệu huyện ý sẽ trực tiếp đóng cổng thành.
Cứ như vậy, cho dù Kim Phi có bao nhiêu thủ đoạn cũng không dùng được.
Chu Văn Viên là dòng chính của nhà Chu ở kinh thành, vì hộ vệ đã giết mấy phủ binh, làm cho Chu quốc công giờ còn sứt đầu mẻ trán kìa.
Đối với chuyện này, Chu Quốc Công không biết đã nói bao nhiêu điều tốt, nhường bao nhiêu lợi ích gia tộc, mỗi ngày vào triều đều bị đối phương luận tội.
Đôi khi Chu Quốc công ước gì mình có thể giao Chu Văn Viên ra, kết thúc hết mọi chuyện.