Ở khu vực bến tàu.
Một tàu tàu chiến của thủy quân đã quay mũi tàu, trên boong thuyền có phi thuyền và khinh khí cầu, cùng với những khí cầu chưa được thổi lên.
Ở hai bên tàu chiến là một hàng ca-nô chạy bằng hơi nước đậu ở mỗi bên, mỗi ca-nô có một sợi dây nối với tàu chiến.
Dựa theo kế hoạch, hai đội ca-nô cùng nhau kéo tàu chiến, đi đến đảo Mạo Lãng, sau đó phi thuyền và khinh khí cầu sẽ phát động tấn công, ca-nô có nhiệm vụ phong tỏa mặt biển và tiêu diệt kẻ địch chạy trốn khỏi đảo Mạo Lãng.
Mặc dù tốc độ di chuyển sẽ chậm hơn rất nhiều nhưng là thắng ở sự an toàn.
Trên boong tàu chiến có rất nhiều thủy quân và nhân viên hộ tống đang đứng đó.
Thấy Kim Phi và Trịnh Trì Viễn đi tới, phản ứng của nhân viên hộ tống khá tốt, dù sao bọn họ cũng có thể thường xuyên gặp được Kim Phi.
Nhưng là thủy quân còn phấn khởi hơn.
Bọn họ đã nghe nhiều truyền thuyết khác nhau về Kim Phi, cuối cùng hôm nay cũng được nhìn thấy con người thật.
Đây cũng là lý do Cửu Công chúa để cho nhật báo Kim Xuyên tiếp tục tuyên truyền cho Kim Phi.
Trong thời đại đầy biến động này, nhất định phải xây dựng một hình tượng vững mạnh để nhanh chóng tập hợp lòng dân và tinh thần của người dân, để cho binh sĩ cảm thấy rằng có thể thắng trận nếu đi theo Kim Phi, để cho nhân dân cảm thấy đi theo Kim Phi có thể có một cuộc sống cuộc sống tốt!
Mấu chốt là Kim Phi cũng không chịu thua kém, từ khi rời núi, y không bao giờ để thua một trận chiến nào, dù lớn hay nhỏ.
Ngay cả ở Hi Châu, khi tất cả mọi người đều nghĩ rằng y đã bị đánh bại, Kim Phi cứng rắn lật ngược tình thế.
Hầu như tất cả binh sĩ đều sùng bái kẻ mạnh, Kim Phi có chiến tích như vậy, còn rất coi trọng thủy quân, rất dễ dàng được thủy quân tôn sùng.
Thật ra, từ lâu Trịnh Trì Viễn đã nhận thức được vấn đề này nhưng anh ta không có biện pháp ngăn cản.
Chẳng lẽ không để cho nhật báo Kim Xuyên tiến vào thủy quân hay sao?
Cho Trịnh Trì Viễn thêm hai cái lá gan nữa, anh ta cũng không dám.
Kết quả là dù Kim Phi hiếm khi đến thủy quân, tầm ảnh hưởng vẫn ngày càng sâu sắc.
Thật ra, không riêng gì ở thủy quân mà còn ở bất cứ nơi nào tờ nhật báo Kim Xuyên được lưu hành, đều là như vậy.
Nhìn các thủy quân kích động, Kim Phi có ảo giác rằng như người hâm mộ ở đời trước gặp được thần tượng.
Vốn là định tùy tiện nói vài câu, qua loa một chút là được, nhưng nhìn ánh mắt rực lửa của các thủy quân, Kim Phi đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ.
Mặc dù dựa theo kế hoạch, hoạt động này rất chắc chắn, nhưng cướp biển đều là những kẻ liều lĩnh, các thủy quân và nhân viên hộ tống vẫn có nguy cơ hy sinh.
Điều này khiến Kim Phi nhớ đến những người đồng đội đã hy sinh trong các trận chiến lớn nhỏ.
Từng khuôn mặt hiện ra trước mắt, có người có thể gọi tên, cũng có người không thể gọi tên, còn có mấy người chẳng qua là đã gặp mặt mấy lần.
Những người này đi theo y, không chút do dự rời bỏ quê hương, lao ra chiến trường, nhưng chết ở nơi đất khách.
Nghĩ tới những thứ này, Kim Phi không khỏi có chút hoảng sợ, từ bỏ ý định tùy tiện xử lý, mà nghiêm túc hoàn thành việc động viên trước trận chiến.
Đầu tiên, y nhấn mạnh tầm quan trọng của việc trấn áp băng cướp biển này, từ góc độ của triều đình, y khẳng định hoạt động này là chính nghĩa và ghi nhận nỗ lực của các thành viên trong đội trấn áp băng cướp.
Tuy rằng Kim Phi không giỏi ăn nói nhưng các thành viên trong đội trấn áp băng cướp đều có thể cảm nhận được sự chân thành của y.
Khi lời động viên trước trận chiến kết thúc, Kim Phi thẳng lưng, chào chiến hạm theo tiêu chuẩn quân đội và cao giọng hô: "Chiến thắng!"
"Chiến thắng!"
Theo sau y, đám người Thiết Chùy và Trịnh Trì Viễn cũng đi theo hành lễ, đi theo hô to.
"Chiến thắng!"
Quân hạm và ca-nô trên boong tàu, nhân viên hộ tống và thủy quân cũng thẳng lưng đáp lễ.
Ô!
Tất cả các ca-nô đều đồng thời kéo vang còi.
Trong khi tiếng còi vang lên, dẫn đầu trên chiếc ca-nô, đại đội trưởng chỉ huy cuộc hành quân này đã ra lệnh lên đường.
Tất cả các ca-nô đồng thời xuất phát, kéo tàu chiến chậm rãi ra khỏi bến tàu!
Kim Phi vẫn đứng ở bờ biển, nhìn tàu chiến biến mất khỏi tầm mắt rồi mới xoay người quay trở lại.
Trịnh Trì Viễn có thể cảm nhận được sự thay đổi trong cảm xúc của Kim Phi, trầm giọng an ủi y: "Tiên sinh, không cần lo lắng, lần này có phi thuyền và ca-nô hỗ trợ, nhất định có thể tiêu diệt bọn cướp biển đảo Mạo Lãng, chiến thắng trở về!"
"Nhất định sẽ làm được!" Kim Phi nặng nề gật đầu.
"Tiên sinh, bây giờ ngài có thời gian không? Ta có chuyện muốn báo cáo với ngài." Trịnh Trì Viễn hỏi.
"Trịnh tướng quân, mời nói."
Kim Phi gạt bỏ những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, quay đầu nhìn về phía Trịnh Trì Viễn.
"Ta dựa theo lời tiên sinh nói đã đại khái sắp xếp chức trách của Cục quản lý hàng hải, muốn mời tiên sinh xem qua một chút."
Trịnh Trì Viễn vừa nói, từ trong tay áo lấy ra một cuốn sổ nhỏ đưa cho Kim Phi.
"Nhanh như vậy ư?"
Kim Phi nhận lấy cuốn sổ nhỏ và lướt qua một lượt, cuối cùng cũng hiểu được sự mệt mỏi trong mắt Trịnh Trì Viễn đến từ đâu.
Cuốn sổ dày đặc, chằng chịt những nhữ nhỏ. không nói đến nội dung bên trong, chỉ dùng bút lông viết nhiều nội dung như vậy sẽ mất rất nhiều thời gian.
"Trịnh tướng quân cực khổ rồi!"
Kim Phi đầu tiên khẳng định thái độ làm việc của Trịnh Trì Viễn, sau đó tìm một chiếc ghế nhỏ ngồi xuống, cẩn thận đọc nội dung trong cuốn sách nhỏ.
Nội dung trước đó về cơ bản là những gì đã được thảo luận trong cuộc họp ngày hôm qua, ngoại trừ việc Trịnh Trì Viễn tóm tắt một cách có hệ thống hơn.
Phần này Kim Phi nhìn thấy rất nhanh, khi nhìn thấy phần về biển, Kim Phi mới chậm dần lại.
Trịnh Trì Viễn vẫn đứng gần đó, nhận ra Kim Phi đã đọc xong, không đợi Kim Phi lên tiếng đã chủ động giải thích: “Tiên sinh, đây là ý tưởng không chính chắn của cá nhân ta, nếu ngài thấy không được thì ta sẽ gạch bỏ nó khi ta trở về.”
"Gạch bỏ làm gì?" Kim Phi nói: "Thăm dò và mua bán trên biển sau này sẽ là nội dung công việc rất quan trọng của Cục quản lý hàng hải, đề xuất của ngài rất tốt!"
"Đây đều là việc mà vi thần nên làm!" Trịnh Trì Viễn cười nói.
Kim Phi nhấp một ngụm trà, lại cầm cuốn sổ nhỏ lên, nhìn về phía sau cuốn sách là nội dung về cơ cấu bộ phận quản lý.
Trịnh Trì Viễn cũng làm phần này rất cẩn thận, dùng bảng liệt kê các chức vị mà mỗi ngành yêu cầu và nội dung công việc cụ thể của từng chức vị.
Nhưng bên cạnh chức vị, không viết tên.
Bao gồm những người phụ trách ngành trồng trọt, chăn nuôi và đội đánh cá, cũng đều như vậy.
Điều này khiến Kim Phi ngạc nhiên.
Nói chung, khi một ngành mới được thành lập, tất cả các quan viên sẽ nghĩ đủ mọi cách để nhét vào nhân viên của mình.
Khi Trần Cát còn sống, có lúc vì một chức vị, những người quyền quý trong triều đình kia có thể đánh nhau bể đầu chảy máu.
Kim Phi vốn tưởng rằng Trịnh Trì Viễn sẽ lợi dụng việc thành lập Cục quản lý hàng hải để bổ sung nhân viên thủy quân vào đó, kết quả hiện tại tất cả các vị trí đều trống, hiển nhiên Trịnh Trì Viễn không có ý định bổ sung nhân viên vào đó.
Ít nhất ngoài mặt như vậy.
Trịnh Trì Viễn ban đầu được bổ nhiệm làm chủ quản của bộ phận quản lý, nếu tất cả nhân viên đều là của anh ta thì bộ phận quản lý có thể dễ dàng trở thành ngọn núi nhỏ của anh ta.
Vì lẽ đó, Kim Phi cũng không giả bộ khiêm tốn, mà thu hồi cuốn sổ nhỏ lại: "Trịnh tướng quân, ta đã nhận văn thư, hôm nay sau khi sửa xong sẽ truyền về đi giao cho bệ hạ và viện Khu Mật thảo luận, nếu như không có vấn đề gì, sẽ chính thức bổ nhiệm càng sớm càng tốt!
Nhưng bất kể việc bổ nhiệm có được chấp thuận hay không, cũng không để ý cuối cùng bộ phận quản lý có được thành lập hay không, ngư dân phải tổ chức càng nhanh càng tốt, một khi cướp biển ở đảo Mạo Lãng được giải quyết, lập tức ra biển hái rong biển!"
"Tuân lệnh!" Trịnh Trì Viễn gật đầu.