"Tên?"
Kim Phi suy nghĩ một chút rồi nói: "Cứ gọi là kênh Hoàng Đồng đi."
Bài thơ này là bài Mai Lĩnh được viết bởi Trần Nghị Sở, một nhà cách mạng cũ và là một trong mười đại nguyên soái hàng đầu.
Lúc đó Trần nguyên soái cũng ở trong hoàn cảnh giống như Kim Phi bây giờ, bị kẻ địch bao vây ở Mai Lĩnh.
Trần nguyên soái thể hiện tinh thần dũng cảm của một đại cách mạng, dù ở trong hoàn cảnh vô cùng nguy hiểm nhưng ông lại làm thơ bày tỏ quyết tâm dấn thân vào cách mạng và niềm tin vững chắc rằng cách mạng sẽ thắng lợi, một niềm tin kiên định là thế giới mới tất thảy sẽ đến!
Lúc đó Trần nguyên soái đã lấy nơi mình bị bao vây đặt tên cho bài thơ này, Kim Phi cũng quyết định noi theo.
Mặc dù đặt tên theo kênh Hoàng Đồng không có gì qúa lồng lộn nhưng vẫn phù hợp, Khánh Mộ Lam gật đầu nhớ lại.
Sau đó cầm lấy cuốn sổ nhỏ trong tay Tả Phi Phi xoay người chạy về.
Lý Địch tuy không ra tiền tuyến nhưng nghe nói đêm nay có hành động nên vẫn không ngủ.
Khi Khánh Mộ Lam chạy tới thì Lý Địch đang viết bản thảo.
Nghe nói Kim Phi lại làm thơ, Lý Địch lập tức gạt công việc của mình qua bên để cầm lấy cuốn sổ nhỏ của Tả Phi Phi.
Sau khi đọc bài thơ này và nghe Khánh Mộ Lam kể về những chuyện vừa xảy ra, Lý Địch im lặng.
Cậu bé đã có được chỗ đứng trong Đảng Hạng với tư cách là một nô lệ và giờ đã trở thành ký giả hàng đầu của nhật báo Kim Xuyên, Lý Địch có khả năng đồng cảm rất mạnh mẽ.
Tuy cậu bé không đến tiền tuyến tận mắt chứng kiến trận chiến nhưng nghe nói rõ ràng Kim Phi đã ra lệnh cho đội cảm tử rút lui, nhưng bọn họ lại không thèm lùi một bước mà còn vác bao thuốc nổ đi chịu chết, cảnh tượng lúc đó không khỏi hiện lên trong đầu Lý Địch.
Vì vậy cậu bé cũng không để ý tới sự hiện diện của Khánh Mộ Lam mà lập tức cầm bút chì lên bắt đầu viết bản thảo.
Khánh Mộ Lam nhìn một lúc cũng đã thấy buồn chán, nên cũng lấy giấy bút ra viết một bức thư cho Cửu công chúa.
Ngày hôm sau, tình cờ Hàn Phong sắp xếp người đưa thư đến Đại Tản Quan, nên cũng mang theo bản thảo của Lý Địch và thư của Khánh Mộ Lam gửi cho Cửu công chúa.
Vì lần tập kích này, công việc xây dựng tường đá của người Đảng Hạng phải tạm dừng.
Cuối cùng bầu không khí nghiêm trọng ở kênh Hoàng Đồng cũng đã dịu bớt.
Sau khi Hàn Phong đến, không chỉ tổ chức lại tiểu đội Chung Minh mà còn thành công nhận được mật báo mà Cửu công chúa đã huấn luyện trước đó theo danh sách và mật khẩu do Cửu công chúa cung cấp.
Hầu hết các mật báo này đều đã ẩn nấp nhiều năm, vận hành một mạng lưới tình báo và kênh truyền tải hoàn chỉnh, khiến việc liên lạc giữa kênh Hoàng Đồng và Xuyên Thục suôn sẻ hơn nhiều.
Mặc dù chậm hơn tốc độ của phi thuyền trước đây rất nhiều, nhưng nó vẫn nhanh hơn là để nhân viên hộ tống trèo đèo lội suối băng rừng đưa thư.
Chỉ mất bốn ngày là mật báo đã thư đến Đại Tản Quan.
Lúc này, đội hộ tống đã khởi hành cùng Đường Phi lúc trước, cũng vừa đến Đại Tản Quan mà thôi.
Không phải người của tiểu đoàn trinh sát 2 lười biếng, hay do đường đi quá xa hoặc là không quen đường mà là họ bị tử sĩ theo đuôi khi xuất phát ở thung lũng.
Họ không có thủ đoạn và kinh nghiệm của Đường Phi nên bị tử sĩ theo suốt một ngày cho đến khi tử sĩ ra tay vào ban đêm, họ mới nhận ra mình đang bị theo dõi.
Sau đó, bọn họ và tử sĩ trên núi chiến đấu hai ba ngày, trả một cái giá vô cùng đắt mới giết được tử sĩ của đối phương.
Một tiểu đội hộ tống chỉ còn hai nhân viên hộ sống sót chạy đến Đại Tản Quan, thậm chí trong đó còn có người mất một cánh tay.
Người phụ trách chỉ huy Đại Tản Quan là Trịnh Phương, sau khi nhận được tin tức Trịnh Phương sốt sắng đến suýt nhảy dựng lên.
Sau khi bình tĩnh lại, Trịnh Phương lập tức bố trí một đội hộ tống nữa mang theo một lô khinh khí cầu lên đường ngay, đồng thời lại bố trí một đội hộ tống tới hộ tống mật báo đến bến tàu sông Gia Lăng.
Đội ngũ đến bến tàu tới nơi rất thuận lợi, ngày hôm đó họ đi ca nô xuôi dòng sông mà xuống rồi về lại Kim Xuyên để báo tin.
Nhưng đội ngũ gửi khinh khí cầu về phía bắc lại không gặp may mắn như vậy.
Khu vực từ Đại Tản Quan trở về phía bắc lại rơi vào tay Tần Vương, hơn nữa, Tần Vương đã cai trị đất Tần nhiều năm và nắm rõ tình hình đất Tần hơn cả đám nhân viên hộ tống.
Mặc dù đội hộ tống chịu trách nhiệm vận chuyển khinh khí cầu đã vô cùng cẩn thận, không đi theo con đường chính mà chọn con đường mòn để đi về phía bắc nhưng sau khi rời Đại Tản Quan chưa được bao lâu thì đã bị tập kích.
Cũng may quan chỉ huy hộ tống đã chuẩn bị sẵn sàng và thành công đánh lui đội tập kích, nhưng cũng vì thế mà đã chậm trễ rất nhiều thời gian.
Đêm hôm đó, tất cả mật báo đều đến bến tàu Kim Xuyên gặp đội hộ tống đưa khinh khí cầu chỉ mới đi chưa đầy ba mươi dặm.
Cứ thế này, cho dù cuối cùng họ có đưa khinh khí cầu đến kênh Hoàng Đồng thì cũng phải nửa tháng sau mới đến.
...
Ở làng Tây Hà, Cửu công chúa đang nằm dài trên bàn đọc tấu chương, bỗng đứa nhỏ trong nôi bên cạnh khóc rống lên.
Khánh phi lo lắng Cửu công chúa cho con bú sẽ ảnh hưởng đến vóc dáng nên đã tự mình đi tìm hai người phụ nữ vừa mới sinh con về làm bà vú cho con của Cửu công chúa.
Lúc đầu Cửu công chúa không vui lắm, nhưng công việc của cô ấy quá bận rộn nên thường xuyên không có thời gian cho con bú và cuối cùng cũng đành phải đồng ý.
Hai bà vú một người ca sáng một người ca tối thay phiên nhau chăm sóc đứa nhỏ.
Bà vú ca tối đang ngồi gần đó may quần áo cho đứa nhỏ, nghe tiếng đứa nhỏ khóc cũng vội để kim chỉ xuống, bước tới nhẹ nhàng bế đứa trẻ lên.
Cửu công chúa cũng đặt tấu chương xuống đứng dậy.
“Sao vậy, sao đứa nhỏ lại khóc?”
Quan Hạ Nhi ở sau bình phong cầm một đôi giày thêu đi ra.
Sau khi phát hiện Cửu công chúa ở trong phòng đọc tấu chương, Quan Hạ Nhi đã dọn đến đây ở cùng với Cửu công chúa.
Khi cô mới chuyển đến, Quan Hạ Nhi luôn lo lắng cho Cửu công chúa và nói cô ấy nghỉ ngơi nhiều hơn.
Sau đó lại phát hiện lúc Cửu công chúa nghỉ ngơi rất nhàm chán, sau này Khánh phi lại tìm được bà vú nên Quan Hạ Nhi không còn kiểm soát cô ấy nghiêm khắc như vậy nữa, Cửu công chúa cuối cùng cũng có thể làm việc như bình thường.
"Hạ Nhi phu nhân, có thể là đứa nhỏ đói rồi, không sao đâu chỉ cần cho ăn chút là tốt rồi."
Bà vú sờ tã của đứa nhỏ trước thấy đứa nhỏ không đái dầm lại bế nó ngồi sang một bên, cũng không ngại Quan Hạ Nhi và Cửu công chúa mà cởi vạt áo ra cho đứa nhỏ bú.
Quan Hạ Nhi thấy đứa nhỏ đã ngừng khóc thì mới thở phào nhẹ nhõm.
"Tỷ tỷ, sao tỷ còn chưa ngủ?" Cửu công chúa hỏi: "Nhị Nữu đâu?"
Vì hai đứa trẻ còn chưa được đặt tên nên Quan Hạ Nhi quyết định gọi con gái của Cửu công chúa là Đại Nữu và con gái của mình là Nhị Nữu.
Lần đầu Khánh phi nghe đến cái tên này, đã tức giận đến mức lông mày suýt bay đi.
Đường đường là trưởng công chúa, làm sao có thể gọi bằng cái tên quê mùa như vậy?
Nhưng Cửu công chúa cũng không để ý, ngày nào cũng kêu Đại Nữu, Đại Nữu mà Khánh phi tức giận hai ngày rồi cũng lười hỏi tới.
"Nhị Nữu ngủ rồi, bà vú và Nhuận Nương đang chăm. Tỷ không ngủ được nên mới làm một đôi giày cho đứa nhỏ."
Quan Hạ Nhi cười nói.
Cửu Công chúa vì quá bận rộn với công việc nên mới tìm bà vú, còn Quan Hạ Nhi lại do sức khỏe quá kém nên sau khi sinh con thiếu sữa trầm trọng, không còn cách nào đành phải tìm hai bà vú.
“Không phải ngày hôm qua ta thấy tỷ thêu giày xong rồi sao?”
Cửu công chúa nhìn đôi giày trong tay Quan Hạ Nhi hỏi.