Đường Phi đứng ở trên boong thuyền, ánh mắt nhìn về phía trước.
Khi Kim Phi bị thổ phỉ phục kích, anh ta mạo hiểm đi truyền tin cho Kim Phi, Kim Phi mới không rơi vào vòng bao vây của thổ phỉ, mà tìm một ngọn núi nhỏ, lợi dụng ưu thế về địa hình để chống cự đến lúc chi viện tới.
Sau sự việc đó, Đường Phi và Hàn Phong đã cùng gia nhập tiêu cục Trấn Viễn.
Hàn Phong suy nghĩ nhanh nhạy lại có tài ăn nói, nên chẳng mấy chốc lên nhanh như diều gặp gió, trở thành trợ thủ đắc lực của Kim Phi.
Mà Đường Phi lại thể hiện rất bình thường, vẫn luôn đảm nhận một chức vụ trung cấp ở tiêu cục.
Nhưng Kim Phi và Trương Lương cũng không quên anh ta. Thực ra lần này đi quận Bình Giang chính là để tạo cơ hội cho Đường Phi.
Nếu như hoàn thành tốt nhiệm vụ lần này, trở về Trương Lương nhất định sẽ cất nhắc anh ta.
Mặc dù Đường Phi rất thật thà, nhưng cũng không phải là kẻ ngốc, anh ta cũng đoán ra được dụng ý của Trương Lương.
Hơn nữa anh ta vốn rất ngưỡng mộ Phạm tướng quân, vì vậy vô cùng tận tâm với nhiệm vụ lần này.
Lúc này thuyền hơi nước chở hơn một nghìn nhân viên hộ tống và thành viên của đội Chung Minh, nhưng để ngăn kẻ địch phát hiện ra manh mối, Đường Phi đã để hầu hết nhân viên hộ tống trốn ở trong khoang dưới boong thuyền, rồi chất rất nhiều vật tư ở trên boong.
Cho dù mật thám mà Ngô vương bố trí ở trên bờ có nhìn thấy thì cũng sẽ cho rằng thuyền hơi nước đang vận chuyển vật tư cho Đông Hải hay thành Du Quan giống như trước đó, sẽ không nảy sinh lòng nghi ngờ.
“Theo điều kiện thông thường thì chiều hoặc gần tối ngày mai là có thể đến nơi rồi.” Hàn Phong nhìn qua bản đồ rồi trả lời.
Bọn họ bây giờ đang xuôi dòng đi xuống, cộng thêm sự thúc đẩy của máy hơi nước nên tốc độ vô cùng nhanh.
Nhưng Ngu Sơn nằm ở dưới hạ lưu sông Trường Giang, cho dù bọn họ có dùng tốc độ nhanh nhất để đi, thậm chí đi liên tục cả đêm thì cũng cần phải đến chiều ngày mai mới có thể tới nơi.
Nếu như đi nhanh hơn nữa, yếu tố rủi ro sẽ càng tăng mạnh.
Hàn Phong đã từng đi thuyền hơi nước vài lần nên suy đoán vô cùng chính xác.
Quả nhiên, chập tối ngày hôm sau thuyền hơi nước cuối cùng đã tới được quận Ngu Sơn.
Mặc dù quận Bình Giang thuộc Giang Nam, nhưng lại không nằm trên bờ sông Trường Giang. Muốn đi từ sông Trường Giang đến quận Bình Giang thì phải băng qua quận Ngu Sơn.
Nhưng Đường Phi lại không để các nhân viên hộ tống lên bờ, mà cho thuyền hơi nước dừng lại ở một khúc sông nhỏ, cách bến tàu quận Ngu Sơn không xa.
Dù có ca-nô mở đường ở phía trước, thì đi thuyền ở trong đêm cũng không được an toàn lắm. Lúc trước thuyền hơi nước cũng đã ở sông Trường Giang dừng lại rất nhiều lần, cộng thêm mật thám của Ngô vương hoàn toàn không ngờ được Kim Phi sẽ tới đất Ngô một cách im hơi lặng tiếng như vậy, cho nên cũng không để ý, cho rằng thuyền hơi nước chỉ đang dừng thuyền nghỉ ngơi như thường lệ.
Kết quả tờ mờ sáng ngày hôm sau, thuyền hơi nước đột nhiên xông vào bến tàu Ngu Sơn, sau đó mấy trăm nhân viên hộ tống lập tức lao ra.
Lúc này người ngựa của Ngô vương đang đóng quân ở bến tàu vẫn đang ngủ say, bị bắt làm tù binh.
Sau khi nhân viên hộ tống lên bờ cũng không hề dừng lại mà đi theo con đường chính về phía nam dưới sự yểm trợ của phi thuyền.
Quận trưởng quận Ngu Sơn khi nhận được tin đã vô cùng hoảng sợ, cho rằng nhân viên hộ tống tới tấn công ông ta, sợ hãi đến mức dẫn theo thân tín cùng vàng bạc châu báu bỏ chạy.
Nhưng sau khi chạy được mấy chục dặm, ông ta lại nhận được tin tức nói rằng nhân viên hộ tống không hề tấn công Ngu Sơn, mà là vòng qua Ngu Sơn, tiếp tục đi về phía nam rồi.
Khó xử rồi đây.
Khi quận trưởng chạy trốn chỉ mang theo một ít vàng bạc châu báu, ngay cả người nhà cũng không dẫn theo, trở về phải giải thích như thế nào đây?
Điều đáng sợ nhất là, ông ta cũng không báo cáo lại cho Ngô vương.
Nếu Ngô vương trách tội, nhất định sẽ không thoát khỏi được tội danh lâm trận bỏ chạy.