Giữa buổi chiều, khi đất trống quanh xung quanh sân khấu đã chật kín những người biết tin.
Chạng vạng tối, buổi biểu diễn bắt đầu đúng hẹn.
Vở kịch được trình diễn lần này là Cô gái tóc trắng.
Cô gái tóc trắng là vở kịch kinh điển nhất của đoàn ca múa Kim Xuyên, các diễn viên đã diễn hàng trăm lần ở đất Tần và vô cùng thuần thục, dễ dàng khơi dậy cảm xúc của người dân.
Đặc biệt là khi thấy Hoàng Thế Nhân nhục mạ Hỉ Nhi, Hỉ Nhi bị ép vào trong núi sâu biến thành cô gái tóc trắng, cảm xúc của người dân mãnh liệt nhất.
Nam diễn viên diễn Hoàng Thế Nhân bị vỡ trán do khán giả ở dưới sân khấu ném đá lên.
Buổi biểu diễn không thể không tạm dừng một thời gian dài mới bắt đầu lại!
Cũng may, khán giả đã ý thức được đây là một màn diễn, sau đó đã kiềm chế lại rất nhiều, buổi biểu diễn mới có thể diễn ra bình thường được.
Khi câu chuyện kết thúc, nhìn thấy Kim Phi dẫn tiêu cục Trấn Viễn cứu Hỉ Nhi, còn đánh bại ác bá Hoàng Thế Nhân, chia đất đai của hắn ta cho người nghèo, nhiều người đã cảm động đến mức mừng rơi nước mắt.
"Khi nào Kim tiên sinh đến Bình Giang, chia đất cho chúng ta nhỉ?"
Rất nhiều người nhìn về phía sân khấu hỏi.
"Không phải là Kim tiên sinh phái bọn ta tới rồi sao?"
Người chủ trì đứng trên khán đài hét lên: "Bọn ta đã bắt giữ tất cả cường hào địa chủ ở quận Bình Giang, sáng ngày mai vẫn ở chỗ này, bọn ta sẽ tiến hành công khai xét xử bọn họ, sau khi xét xử, sẽ bắt đầu công việc chia đất đai!"
"Tốt quá rồi!" Lúc này người dân mới hài lòng rời đi.
Đường Phi đứng trên khán đài cao cách đó không xa, nhìn người dân rời đi trong đêm, thở dài nói: "Vẫn là Kim tiên sinh và Trần tiên sinh suy nghĩ chu đáo!"
Theo cách nghĩ của Đường Phi, sau khi chiếm được quận Bình Giang, anh ta sẽ nói thẳng với người dân về tin tức của thành Vị Châu, sau đó mới lấy đất của bọn cường hào chia cho người dân.
Nhưng Kim Phi và Trần Văn Viễn lo lắng quận Bình Giang không quen thuộc với tiêu cục Trấn Viễn, nếu đột nhiên công bố tin tức về Phạm tướng quân, sợ rằng người dân địa phương sẽ không tin, sẽ gây thêm rắc rối.
Sau khi thương lượng, quyết định để đoàn ca múa Kim Xuyên đến trước, xoa dịu cảm xúc của người dân rồi mới nói tiếp.
Vở kịch hôm nay cũng là do Trần Văn Viên cố tình sắp xếp.
Vở kịch Trận chiến đẫm máu ở thành Vị Châu biểu diễn buổi sáng khiến cho người dân hiểu biết khái quát về nguồn gốc của Kim Phi và tiêu cục Trấn Viễn, vở kịch Cô gái tóc trắng diễn buổi chiều giải thích cho người dân về sự đáng ghét của cường hào địa chủ, cũng như mục tiêu của tiêu cục Trấn Viễn và Kim Phi, sau đó tạo tiền đề cho việc lấy đất của bọn cường hào chia cho người dân.
Sau khi lấy đất của bọn cường hào chia cho người dân xong, người dân sẽ hoàn toàn tin tưởng vào tiêu cục Trấn Viễn, hoàn toàn tín nhiệm Kim Phi.
Sau đó sẽ nói cho bọn họ biết về chuyện thành Vị Châu, như vậy sẽ ổn thỏa hơn.
Lúc đó Đường Phi Cảm thấy quá phiền phức, bây giờ sự thật chứng minh, quyết định của Kim Phi và Trần Văn Viễn là chính xác.
Rất nhiều người khi trở về, đều phấn khích đến mức hai mắt sáng ngời.
Lão Tam trong ba huynh đệ cũng như vậy.
Nghĩ đến Nhị ca đang bận gánh túi, vẫn chưa biết tin này, sau khi Lão Tam xem xong kịch thì chạy về nhà với tốc độ nhanh nhất có thể.
"Đệ đệ, đệ chạy nhanh như vậy làm gì? Đám khốn nạn nhà họ Ngụy đó lại bắt nạt đệ à?"
Nhị ca đang đốt lửa nấu cơm, nhìn thấy đệ đệ chạy hổn hển về nhà, vừa nói vừa định đứng dậy.
"Không ai…. Bắt nạt đệ cả!" Đệ đệ vừa thở hổn hển, vừa kéo Nhị ca lại.
"Vậy tại sao đệ lại chạy nhanh như vậy?"
"Bởi vì đệ muốn về nói với huynh, ngày tháng tốt lành của chúng ta sắp đến rồi!"