Nói đến quỷ tóc vàng, Kim Phi mới nhớ ra, Trịnh Trì Viễn còn bắt được hai gã cướp biển phương Tây, y vẫn chưa thẩm vấn bọn chúng.
Gần đây hoặc là bận đối phó Đông Man, hoặc là bận chuyện xây dựng lại thành Du Quan, vất vả lắm thuyền mới có lúc nghỉ ngơi, Hồng Đào Bình lại chạy lên thuyền.
Nếu không phải Hồng Đào Bình nói đến, Kim Phi cũng sắp quên hai gã đấy rồi.
Quay đầu nhìn Thiết Chùy: “Đúng rồi, hai con quỷ tóc vàng phương Tây mà Trịnh tướng quân bắt được đã đưa về chưa?”
“Hình như là mang về rồi, chắc đang bị nhốt trong lò than đun nước kéo lửa rồi.” Thiết Chùy nói: “Nếu tiên sinh muốn gặp bọn chúng, vậy để ta đi dẫn bọn chúng đến.”
“Không cần, ta chỉ hỏi thế thôi.”
Dù sau bây giờ vẫn chưa có kênh đào Suez, từ u Châu tới đây, nhất đi phải xuất phát từ hướng Tây rồi vòng qua mũi Hảo Vọng mới tới được.
Trịnh Trì Viễn nói, cướp biển phương Tây vẫn sử dụng thuyền buồm, hải trình xa như vậy, người phương Tây muốn kéo tới với quy mô lớn là rất khó.
Nói một cách tương đối, người Đảng Hạng bên ngoài Hi Châu mới là vấn đề nan giải trước mắt cần xử lý ngay.
Còn hai gã cướp biển, cứ nhốt bọn chúng vào lò than làm lao động chân tay cũng được.
Hồng Đào Bình một lòng nôn nóng muốn quay về đóng thuyền, Kim Phi cũng không giữ anh ta lại.
Sau khi đến Đông Hải, Đại Cường vẫn chưa về nhà lần nào, sắp đến bến tàu Kim Xuyên rồi, anh ta muốn về thăm nhà lắm, nhưng Hồng Đào Bình muốn quay lại Đông Hải, nên anh ta đành phải đi theo.
Hai người dẫn theo vài nhân viên hộ tống quay về thuyền ca-nô, xuôi theo dòng chảy sông Gia Lăng, trở lại Đông Hải.
Trấn Viễn số hai thì vẫn tiếp tục tiến về phía trước.
Khi cách bến tàu Kim Xuyên chỉ còn ba bốn dặm, nhân viên hộ tống trên bến tàu lập tức phát hiện ra bọn họ.
Ngay sau đó bến tàu bắt đầu trở nên sôi nổi.
Có người cưỡi ngựa chạy về làng Tây Hà báo tin, cũng có người dọn dẹp mặt nước, cho Trấn Viễn số hai cập bến.
Khi Trấn Viễn số hai đỗ vào bến tàu, các nhân viên hộ tống và dân chúng đến xem náo nhiệt đã đứng kín trên bờ chờ bọn họ.
Mấy ngày trước Quan Hòe Thụ đưa về tin tức quan trọng, tin tức Kim Phi thống lĩnh quân đội đánh bại người Đông Man ở thành Du Quan đã được truyền bá rộng rãi trong dân chúng.
Khi nghe thấy tiếng trống trận ở bến tàu, người dân ở ven bến cũng chạy tới, nghênh đón các anh hùng trở về.
Khi thấy các nữ binh lính xếp thành hàng xuống thuyền, người dân càng phấn khích hơn.
Mấy ngày trước có người truyền tin ra, người đánh bại Đông Man chính là quân Nương Tử nhà họ Kim, nhưng có nhiều người không tin.
Bây giờ nhìn đoàn nữ công nhân mặc áo giáp xếp thành một hàng, người dân không thể không tin.
Nhất thời tiếng hoan hô vang vọng cả đất trời.
“Quân Nương tử! Uy vũ!”
“Quân Nương tử! Uy vũ!”
Cũng không biết là ai bắt đầu, tất cả người dân đều hoan hô theo.
Nhóm nữ công nhân không khỏi ngẩng đầu ưỡn ngực, tràn đầy khí thế.
Đi theo sau nữ công nhân, là tốp thương binh đầu tiên.
Nhìn hơn trăm người được khiêng bằng cáng xuống, có hơn một trăm người khác được đỡ đi, bến tàu ban nãy còn nhộn nhịp, giờ đây lập tức trở nên yên tĩnh vô cùng.
Đại đội trưởng đội nhân viên hộ tống phòng thủ bến tàu giơ tay phải lên, chào những người bị thương theo kiểu quân đội.
Rào!
Các nhân viên hộ tống khác trên bến tàu cũng hành lễ theo.
Người dân không hành lễ, nhưng nụ cười trên mặt đã biết mất không thấy đâu, ai nấy đều chăm chú nhìn những người bị thương.
Mặc dù bọn họ không tham gia vào trận chiến thành Du Quan, nhưng thông qua vết thương của những thương binh này, họ có thể đoán được, tình hình chiến trường ác liệt đến mức nào.