Trên bến thuyền, Quan Hạ Nhi nhìn Kim Phỉ và Cửu công chúa đứng cạnh nhau với ánh mắt rất phức tạp.
Cô vẫn luôn rất tự tỉ, từ lúc nhìn thấy giữa Kim Phi và Cửu công chúa có gì đó mờ ám, cô đã chuẩn bị từ bỏ chức vị của mình.
Nhưng nếu nói trong lòng không có oán hận thì là nóỉ dối.
Kết quả đâu ai ngờ được Cửu công chúa lạỉ giúp cô có được vị trí Quận chúa.
Cho dù cô chưa từng thâỳ cảnh đời, không hiểu tranh đấu trong triều đình, cũng biết việc này có ý nghĩa gì.
Oán hận trong lòng đối với Cửu công chúa cũng biến mất, trái lại còn cảm thấy mình quá nhỏ nhen.
Trong đầu cô cứ suy nghĩ miên man, thuyền lớn đã từ từ đến gần bến.
Kim Phi dẫn theo nhóm người Cửu công chúa, Khánh phi xuống khỏi thuyền lớn.
“Đương gia…”
Trong lòng Quan Hạ Nhỉ có vô số lời muốn nói với Kim Phi, nhưng lúc này lại chỉ kêu một
tiếng “Đương gia” rồi không biết nói gì nữa.
Đường Tiểu Bắc thấy Quan Hạ Nhi đang lúng túng, vội vàng hô lên: “Chúc mừng tướng công thắng lợi trở về!”
“Chúc mừng tiên sinh thắng lợi trở về!”
Nhân viên hộ tống xung quanh cũng hô theo.
Hôm nay thuyền chở hàng cập bến thuyền Kim Xuyên đến từ khắp nơi, Kim Phi và Cửu công chúa ở kinh thành lại đắc tội nhiều người như vậy, vì sự an toàn của Kim Phi và Cửu công chúa, Trịnh Phương phái nhân viên hộ tống phong tỏa bến thuyền.
Những thương nhân và người dân làm việc khuân vác ở bến thuyền đều bị đuối ra ngoài.
Theo yêu cầu của Kim Phi, cho dù là tiêu cục Trấn Viễn hay quân Trấn Viễn cũng rất ít khi làm phiền người dân, đây là lần đầu tiên họ phong tỏa bến thuyền.
Người dân và thương nhân đang tò mò nhân vật lớn kia sắp đến chưa, thì nghe thấy tiếng hô của nhóm nhân viên hộ tống.
“Chẳng trách phải phong tỏa bến thuyền, hóa ra là Kim tiên sinh đã trở lại!”
Tin giảm thuế giờ đã truyền khắp cả Đại
Khang, vô số người dân nhảy cẫng lên hoan hô.
Bến thuyền Kim Xuyên thường xuyên có nhân viên hộ tống đi ngang qua, tin tức nhanh nhạy hơn một chút so với các nơi khác, người dân cũng quan tâm Kim Phỉ hơn các nơi khác, bọn họ đã biết việc Kim Phi chỉ huy nhân viên hộ tống ở bên ngoài kinh thành đánh bại người Đông Man.
Thế nên cảm thấy tự hào về Kim Phỉ từ tận đáy lòng.
Biết được Kim Phi trở lại, người dân vốn đang oán trách nhân viên hộ tống làm trế nãi việc kiếm tiền của họ, oán giận trong lòng cũng hết sạch, cũng hô to theo.
“Chúc mừng tiên sinh thắng lợi trở về!”
Tính kỷ luật của người dân không bằng nhân viên hộ tống, tiếng hô này thay nhau vang lên, bến thuyền trong nháy mắt trở nên náo nhiệt hơn cả chợ.
“Quốc sư ở Kim Xuyên được chào đón đến vậy sao?1′
Khánh phi đứng bên cạnh Cửu công chúa thấp giọng nói.
“Đúng vậy, rất nhiều người dân Xuyên Thục còn lập bài vị trường sinh cho phu quân ở nhà
đấy.”
Cửu công chúa tự hào nói.
Khánh phi khen ngợi Kim Phỉ, còn khiến Cửu công chúa vui hơn khen ngợi cô ấy.
Kim Phỉ nghe tiếng hô bên ngoài, trên mặt cũng tràn ngập nụ cười từ tận đáy lòng.
Được nhiều người dân ủng hộ như thế, còn chuyện gì không làm được nữa chứ?
Đến khi tiếng hô dừng lại, Kim Phỉ lấy lại sự tập trung, chỉ vào Khánh phi mà giới thiệu: irHạ Nhi, Tiểu Bắc, Vũ Dương các nàng dều biết nhau rồi, vị này là Khánh phì nương nương của triều đình!1′
“Bái kiến Khánh phi nương nương!”
Quan Hạ Nhi và Đường Tiểu Bắc đồng thời quỳ xuống lạy.
“Mau đứng dậy đi, mau đứng dậy đi!”
Khánh phi cũng không hề ra vẻ gì, ra hiệu cho nha hoàn bên cạnh đỡ hai người dậy, lại bảo tỳ nữ đưa hai chiếc hộp qua.
Quan Hạ Nhi theo bản năng muốn từ chối, lại bị Đường Tiểu Bắc lén lút kéo tay áo.
“Bậc trên ban cho, không dám từ chối, đa tạ nương nương ban thưởng.”
Đường Tiểu Bắc cười rồi nhận lấy chiếc hộp bằng hai tay.
“Đa tạ nương nương ban thưởng!”
Quan Hạ Nhỉ thấy Đường Tiểu Bắc nhận lễ vật, cũng làm theo mà nhận lấy chiếc hộp.
“Hạ Nhỉ tỷ tỷ, gần đây có khỏe không?”
Đến khi Quan Hạ Nhi đứng dậy, Cửu công chúa bước tới, thân thiết nắm lấy cánh tay Quan Hạ Nhỉ.
Khánh phi thâỳ vậy, ánh mắt không khỏi lộ ra vẻ bất lực.
Lý do bà ấy vừa gặp mặt đã ban thưởng lễ vật cho Quan Hạ Nhi, Đường Tiểu Bắc, là vì muốn lấn át bọn họ.
Cửu công chúa lớn lên trong cung, không thể nào không nhìn ra ý định của bà ây.
Nhưng Cửu công chúa cứ hết lần này tới lần khác chủ động gọi Quan Hạ Nhỉ là tỷ tỷ, ý định của Khánh phi lập tức đổ sông đổ biển.
“Vẫn khỏe!”
Quan Hạ Nhi trả lời với nụ cười có phần áy náy.
Quan Hạ Nhi suy nghĩ đơn giản, không nhìn ra ý đồ của Khánh phỉ, nhưng Đường Tiểu
Bắc nhìn ra.
Có điều, Khánh phỉ dù sao cũng là Hoàng phi, còn là cô ruột của Khánh Hâm Nghiêu và Khánh Mộ Lam, Đường Tiểu Bắc cũng không dám làm xấu mặt bà ấy.
Nhưng cứ chịu thiệt như vậy rõ ràng không phải phong cách của Đường Tiểu Bắc, cô ấy mang theo nụ cười trên mặt, nắm lâỳ cánh tay của Cửu công chúa: “Vũ Dương, năm ngoái muội không chào hỏi tiếng nào đã rời đi, ta và Hạ Nhi tỷ tỷ lo lắng cho muội biết bao, sau này không được như vậy nữa!”
Khánh phi vừa nghe Đường Tiểu Bắc nói như vậy, không khỏi hơi nheo mắt lại.
Đường Tiều Bắc mặc dù ngoài mặt thì tươi cười, trong lời nói lại có hàm ý dạy dỗ.
Điều này khiến Khánh phỉ rất khó chịu trong lòng, đang chuẩn bị nói để ra mặt giúp con gái, Cửu công chúa lại nói trước một bước: “Khiến tỷ tỷ và Tiểu Bắc lo lắng rồi, bổn cung biết lỗi fôỉ, sau này sẽ không như vậy nữa!”
Khánh phi nghe thấy Cửu công chúa nói vậy, sắc mặt mới dễ nhìn hơn một chút.
Cửu công chúa gọi Quan Hạ Nhi là tỷ tỷ, nhưng gọi thẳng tên Tiểu Bắc, còn cố ý tự xưng
bổn cung, chính là đang cảnh cáo Đường Tiểu Bắc, cô ấy có thể nhường Quan Hạ Nhi, nhưng sẽ không nhường Đường Tiểu Bắc.
Kim Phỉ mặc dù không hiểu được cuộc trao đổi giữa ba người Đường Tiểu Bắc, Cửu công chúa và Khánh phi, nhưng y theo bản năng nhận ra bầu không khí có gì đó không đúng, liên tục nháy mắt với Trịnh Phương đang đứng bên cạnh.
Trịnh Phương hiểu ý, cười nói: “Tiên sinh, xe ngựa đã chuẩn bị xong, chúng ta nhanh chóng trở về đỉ, đợi lát nữa người dân biết ngài đã trở lại, e là sẽ đến bến thuyền để hóng chuyện, sẽ khó đi hơn.”
“Được thôi!” Kim Phỉ vội vàng nhìn về phía Khánh phi: “Nương nương, chúng ta trở về thôi?”
Khánh phi vốn muốn nói thêm gì đó, nhưng nhìn thấy Cửu công chúa nháy mắt với bà ây, bèn gật đầu, leo lên chiếc xe ngựa đầu tiên dưới sự nâng đỡ của Kim Phi và Cửu công chúa.
Cửu công chúa mỉm cười với Kim Phi và Quan Hạ Nhỉ rồi cũng theo lên xe.
Khánh phi đã quen đấu với các phi tử ở trong cung, thế nên khi thấy Quan Hạ Nhi và Đường Tiểu Bắc thì muốn thay Cửu còng chúa trấn áp bọn họ.
Trần Cát không đến, thân phận của Khánh phỉ là cao nhất, nhưng Cửu công chúa hiểu rất rõ Kim Phi, nếu Khánh phi thật sự dùng thân phận để trấn áp hai người họ, chắc chắn sẽ khơi dậy lòng phản nghịch của Kim Phi.
Đến lúc đó Khánh phi không phải đang giúp Cửu công chúa, mà đang hại cô ây.
Cửu công chúa chuẩn bị nói chuyện lại với Khánh phi, nhất định phải thay đổi thói quen này của bà ây.
Kim Phi vốn định cưỡi ngựa, lại bị Đường Tiểu Bắc kéo lên một chiếc xe ngựa.
Quan Hạ Nhi muốn đỉ, cũng bị Đường Tiểu Bắc kéo lên.
“Tiểu Bắc, muội lại làm bậy rồi!′
Quan Hạ Nhỉ đỏ mặt nói: “Nhiều người nhìn như vậy, ba người chúng ta ngồi một chiếc xe, chẳng phải sẽ bị người ta chê cười sao? Cũng đâu phải không có xe ngựa!”
“Ngồi cùng một chiếc xe với nam nhân nhà mình thì có cái gì để chê cười đâu?”
Đường Tiểu Bắc chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói: “Hạ Nhi tỷ tỷ, tỷ thật sự nên sửa đổi tính tình đi, lúc cần tranh giành thì phải tranh giành, nếu không vị trí vợ cả của tỷ sớm
muộn cũng bị Vũ Dương cướp mất!”
“Ta chỉ là một thôn nữ bình thường, bản lĩnh của đương gia lớn như vậy, ta vốn không xứng, Vũ Dương là công chúa, xứng đôi với đương gia nhất rồi!”
Quan Hạ Nhi thấp giọng nói: “Nếu cô ấy muốn làm vợ cả, ta sẽ nhường cho cô ây…”
“Tỷ được mà, ngực tỷ to!”
Đường Tiểu Bắc giơ ngón cái với Quan Hạ Nhỉ fôỉ nói tiếp: “Vậy tỷ nhường vị trí cho cô ấy đi, vừa hay cô ấy cũng mang thai rồi, đứa trẻ sinh ra đúng lúc được làm con trai trưởng.”
“Cái gì? Vũ Dương mang thai rồi hả?”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK