Khánh Mộ Lam bị nói đến mức cứng họng.
Cô ấy từng sống ở làng Tây Hà, có thể nói từng bước chứng kiến sự trưởng thành của tiêu cục Trấn Viễn, hiểu rõ sự lớn mạnh của nó.
Điều này cũng được chứng minh trong trận chiến ở dốc Đại Mãng.
Hơn nữa Khánh Mộ Lam có thể cảm nhận được Kim Phi còn có rất nhiều thứ chưa thể hiện ra.
Thế nên cô ấy biết Kim Phi không nói khoác. Ở biên giới Xuyên Thục, Đại Khang không có quân đội nào là đối thủ tiêu cục Trấn Viễn.
Bao gồm cả quân Uy Thắng, tiểu đoàn Thiết Hổ của ca ca cô ấy, quân Thiết Lâm của Khánh Hoài.
Đều không thể đánh bại được tiêu cục Trấn Viễn ở Xuyên Thục.
Nhưng Khánh Mộ Lam cũng là một người cứng đầu, sao có thể dễ dàng cúi đầu chịu thua như vậy?
Thấy mình nói không lại Kim Phi, cô ấy bèn nói: “Ta hỏi ngài và Vũ Dương đã đến bước nào, ngài đừng hòng chuyển chủ đề, nói thật đi”.
Lúc này Kim Phi bị Khánh Mộ Lam kích động cũng hơi đau đầu, đi đến ôm lấy mặt Cửu công chúa.
Cửu công chúa lập tức đoán được Kim Hi muốn làm gì, vô thức cúi đầu xuống.
“Đừng động đậy”.
Kim Phi nhẹ nhàng kéo cô ấy đến, hôn thật mạnh vào môi cô ấy.
Sau đó y khiêu khích nhìn Khánh Mộ Lam đang tròn xoe mắt: “Đã đến bước này rồi”.
“Các… các người…”
Khánh Mộ Lam chỉ vào Kim Phi, rồi lại chỉ vào Cửu công chúa, miệng há ra có thể nhét được một quả trứng.
“Sau này Vũ Dương là người của ta rồi, cô có thể chuyển lời về kinh thành, cứ nói với đám quyền quý đó là do ta chém, họ muốn báo thù thì đến Xuyên Thục tìm ta, ông đây tiếp hết”.
Nói rồi Kim Phi ôm lấy bả vai Cửu công chúa, ôm cô ấy vào lòng: “Cô còn có gì muốn hỏi không?”
“Tiên sinh…”
Cửu công chúa nhìn Kim Phi, ánh mắt long lanh.
Kim Phi là người thiết thực, không đến lúc bất đắc dĩ thì y đều rất khiêm tốn.
Từ nhỏ đến lớn, môi trường sống của Cửu công chúa cũng rất ít người nói với cô ấy những lời thế này.
Mọi người khi gặp cô ấy đều cung kính, nịnh nọt.
Có lẽ thiếu thứ gì thì sẽ thích thứ đó.
Trong mắt Cửu công chúa, lúc này Kim Phi có sức hấp dẫn kỳ lạ.
Cũng lần đầu tiên cô ấy cảm nhận được cái ôm của một người đàn ông lại khiến mình cảm thấy thấy bình yên như thế.
Khánh Mộ Lam vốn còn muốn hỏi Kim Phi định làm thế nào, lúc nào thì thành hôn với Cửu công chúa.
Nhưng Cửu công chúa không cho cô ấy có cơ hội hỏi: “Tiên sinh, chuyện hôm nay thuận lợi chứ?”
“Cũng có thể nói là suôn sẻ, Chu tiên sinh đã tập hợp mấy ngàn người dân, có thể đi làm bất cứ lúc nào”.
“Linh Lung cô nương thì sao?”, Cửu công chúa lại hỏi.
“Linh Lung cũng chuẩn bị xong rồi, chỉ cần lương thực đến, có thể phái người đi bất cứ lúc nào”.
...
Khánh Mộ Lam thấy hai người bắt đầu nói đến chính sự, mình không thể xen lời vào được, đứng đây cũng gượng, chỉ đành nhón chân đi ra ngoài.
“Tiên sinh, Mộ Lam tỷ đi rồi…”
Cửu công chúa đẩy Kim Phi tỏ ý y có thể buông ra rồi.
“Đi rồi thì càng tốt”.
Kim Phi không những không buông ra mà ngược lại cởi giày ra, chui vào trong chăn, ôm cả người Cửu công chúa vào lòng: “Người nói tiếp đi”.