"Cũng không có gì to tát cả, ta chỉ đến xin tiên sinh thứ lỗi và cũng để bàn bạc một chút vấn đề cần giải quyết." Kim Phi trả lời.
“Lần trước ta mặt dày mày dạn đi gặp Thiết Thế Hâm, cũng gặp Bệ hạ nhưng Bệ hạ nói gần đây triều đình thật sự không có tiền nên nói ta huấn luyện học viên trước, chuyện phòng học thì sau thu hãy nói."
Phương Linh Quân nhìn Kim Phi: "Kim tiên sinh đã nghĩ ra cách để giải quyết sao?"
"Bây giờ ta có một ý tưởng, không phải đang tới thảo luận với Phương tiên sinh đây sao?"
Kim Phi vừa nói vừa giải thích kế hoạch huy động người dân xây dựng trường học: "Phương tiên sinh thấy có được hay không?"
"Đương nhiên là được, quá được đi chứ! Tiên sinh mở trường học không lấy tiền, chỉ nhờ người dân dọn dẹp trường học cho con cái mình hẳn là người dân chắc chắn sẽ đồng ý!"
Phương Linh Quân vỗ tay nói: "Sao trước đây ta không nghĩ tới ý tưởng hay ho như vậy nhỉ? Nếu không thì ta đã tìm đến Trần tổng biên tập lâu rồi."
Phương Linh Quân và cha mình đã dạy học gần như cả cuộc đời, đã chứng kiến quá nhiều người dân làm việc chăm chỉ để kiếm tiền và tiết kiệm tiền để cho con mình ăn học.
Bây giờ Kim Phi đã mở trường học miễn phí, đây là một tin vui lớn đối với người dân nên đừng nói là chỉ cần bọn họ giúp dọn dẹp trường học, cho dù bị kêu đi đào bùn, phơi gạch, ngay cả xây nhà thì cũng sẽ có rất nhiều người xắn tay áo lên giúp.
"Nếu tiên sinh cảm thấy được, lát nữa ta sẽ đến gặp Trần Văn Viễn để bàn bạc chuyện xuất bản."
“Được, được, được,” Phương Linh Quân hỏi: “Để ta đi với tiên sinh.”
"Vậy thì tốt quá."
Trong khi hai người đang trò chuyện, Lục Liễu lại đi tới phía sau còn có một cô gái nhỏ thanh tú.
Kim Phi ngẫm nghĩ một lúc mới nhận ra cô gái nhỏ này gọi là Tiểu Ninh.
Hai người cúi chào Kim Phi, sau đó nói: "Viện trưởng, đồ ăn đã chuẩn bị xong rồi ngài có thể dùng bữa!"
"Ta có việc với Kim tiên sinh tạm thời chưa ăn!"
Phương Linh Quân nói xong đã muốn kéo Kim Phi đi.
Nhưng ông ta vừa mới đi được hai bước đã bị Tiểu Ninh kéo lại: "Viện trưởng, Ngụy tiên sinh nói dạ dày của ngài đã không tốt nên không thể không ăn sáng được!"
"Phương tiên sinh, ăn bữa sáng cũng không mất nhiều thời gian đâu, hay là đi ăn trước đi."
Kim Phi cũng khuyên theo: “Vả lại báo hôm nay đã phát đi thì báo ngày mai cũng đã khắc xong. Dù ngài có lo lắng đến đâu thì sớm nhất cũng phải đến ngày mốt mới xuất bản, nên bây giờ không cần phải vội.”
“Cái này cũng đúng,” Phương Linh Quân ngẫm nghĩ một chút: “Vậy đi ăn cơm trước đi... Ôi, ta giữ hai ngươi ở lại đây giúp đỡ, không ngờ là để lại hai vị tổ tông để sai bảo ta!"
“Được rồi, ông ơi, râu của ngài sắp bay lên trời rồi nên đừng giả vờ nữa.”
Kim Phi cũng nghe nói ông nội của Lục Liễu đã từng là bạn thân của Phương Linh Quân, nên đã cười trêu ghẹo: “Nếu ngài không muốn Lục Liễu cô nương chăm sóc cho mình, vậy ta chuyển cô ấy đi hổ trợ Tiểu Ngọc thế nào, đúng lúc gần đây Tiểu Ngọc đang thiếu người, ngày hôm qua gặp ta còn kêu ta kiếm người tới hỗ trợ đấy!”
"Hừ, ngài đưa Lục Liễu đi thì ai dạy toán cho ta?" Phương Linh Quân nghe vậy liền sốt ruột: "Không cho, ngài tìm người khác đi!"
Tuy Phương Linh Quân cũng có con cháu nhưng đều đã có gia đình riêng, bên cạnh ông ta cũng chỉ có một bà bạn già. Bây giờ ông ta thật sự đã coi Lục Liễu như cháu gái của mình, nếu như để Lục Liễu ở lại ông ta cũng không yên tâm để cô đi ra ngoài dạy một mình vì sợ cô ra ngoài sẽ bị người bắt nạt.
Làm sao ông ta có thể đồng ý đưa Lục Liễu cho Kim Phi chứ?
Như sợ Kim Phi cướp người đi thật nên ông ta vội kéo Lục Liễu về.
"Kim tiên sinh, ngài muốn cùng ăn hay là đi ra ngoài dạo một chút?" Tiểu Ninh mỉm cười hỏi.
"Ta ăn cơm rồi, nên đi dạo một lát chờ Phương tiên sinh đi." Kim Phi đáp.
Nói là học viện sư phạm nhưng thật ra là một cái sân lớn, Kim Phi vừa liếc mắt là có thể thấy được từ đầu đến cuối.
Bây giờ học trò đang trong giờ học buổi sáng, Kim Phi cũng lo lắng sự xuất hiện của mình sẽ ảnh hưởng đến học trò nên đã quyết định đợi trong nhà Phương Linh Quân một chút.
Phương Linh Quân sống trong sân nhỏ phía sau lớp học, khi những người khác đi về thì bạn già của Phương Linh Quân sẽ đặt đồ ăn lên bàn.
Bữa ăn rất đơn giản chỉ là một tô mì nước, một đĩa báo bao hấp và hai đĩa đồ ăn kèm.
Đây đã được coi là một bữa ăn rất ngon trong nhà một người dân bình thường, nhưng đối với thu nhập và địa vị của Phương Linh Quân thì lại có chút đơn sơ.
“Phương tiên sinh thường chỉ ăn những thứ này thôi sao?” Kim Phi hỏi.
“Dạ vâng, giữa trưa là hai món đồ xào.” Tiêu Ninh đáp.
“Có món thịt nào không?”
"Bình thường mười ngày sẽ có một ngày ăn thịt."
"Còn đồ ăn trong trường học cũng vậy luôn sao?"
“Cũng là như vậy,” Tiêu Ninh gật đầu: “Những món ăn này cũng là lấy từ nhà ăn tới.”
"Phương tiên sinh, ngài cũng quá cần kiệm rồi đấy? Mỗi ngày nhà ăn ở xưởng dệt trong làng còn nấu một món thịt đấy, ngài ấy ăn như vậy cơ thể suy yếu thì phải làm sao đây?”
Kim Phi không cần hỏi cũng biết, chắc hẳn tiền lương của Phương Linh Quân đều đã trợ cấp cho các học viện hết rồi.
“Bọn nhỏ ở xưởng dệt hàng ngày đều làm việc nặng nhọc, còn ta chỉ dạy học một chút không mất sức thì ăn thịt làm gì?”
Phương Linh Quân thản nhiên nói: “Hơn nữa ta đã lớn tuổi cũng không giống người giàu sang, ăn chút rau dưa mì nước là được rồi!”
“Ngài có thể ăn thanh đạm nhưng Lục Liễu và Tiểu Ninh còn nhỏ, đều là những học trò trẻ tuổi nên cho bọn họ ăn thịt mới phải?”
Kim Phi quay người gọi Thiết Chùy, không nhịn được nói: “Sắp xếp cho người về nói chuyện với trưởng làng một chút, để trưởng làng chú ý tới đồ ăn trong trường học, nhất định phải đảm bảo không được thấp hơn xưởng dệt!”
"Dạ!" Thiết Chùy dạ một tiếng rồi vẫy tay gọi một cận vệ tới.
"Kim tiên sinh, không cần đâu!" Phương Linh Quân vội vàng nói: "Chúng ta không thể so sánh với những đứa nhỏ trong nhà xưởng được, bọn họ làm việc nặng nhọc còn có thể kiếm tiền cho triều đình. Chúng ta dù sao cũng đã tiêu tiền của triều đình, mà đó còn là nhà xưởng, bọn nhỏ trong xưởng đã làm việc nuôi chúng ta.
Chúng ta không làm việc nặng nhọc, chỉ cần có cơm ăn là được không thể đua đòi với người khác!"
"Phương tiên sinh, đây không phải là đua đòi, ngài nghĩ như vậy là không đúng!"
Kim Phi thành thật nói: “Việc này ngài nhất định phải nghe ta, không cần bàn bạc!”
Phương Linh Quân thấy Kim Phi nói cũng đã nói xong, cũng không kiên quyết nữa mà im lặng bưng chén cơm của mình lên ăn.
Kim Phi phát hiện bạn già của Phương Linh Quân có hơi e dè khi thấy mình ở đây, nên đã lấy cớ xin phép ra ngoài thăm quan rồi đi tới sân nhỏ.
Nhìn thoáng qua khoảng sân đơn sơ, Kim Phi không khỏi thở dài.
Phương Linh Quân có thể không giỏi đối nhân xử thế, nói chuyện hay làm việc đều có phần thẳng thắng nhưng lại có một trái tim thuần khiết và chân thành hơn cả một thiếu niên.
Lúc đầu y mời Phương Linh Quân rời núi là vì danh tiếng và kinh nghiệm giảng dạy của ông ta.
Nhưng bây giờ, Kim Phi cảm thấy tình cảm chân thành dành cho việc dạy học này còn quan trọng hơn cả năng lực.
Sợ để Kim Phi đợi quá lâu, Phương Linh Quân vội vàng ăn xong chén cơm rồi chạy ra ngoài.
Dù sao Phương Linh Quân đã lớn tuổi, cưỡi ngựa không an toàn nên Kim Phi đã nhờ Thiết Chùy lấy một cái xe ngựa đến đây.
Lúc Phương Linh Quân đi ra, xe ngựa cũng vừa lúc tới.
Kim Phi và Phương Linh Quân đều ngồi trên xe ngựa, trong khi đám người Thiết Chùy đi bộ hai bên để bảo vệ họ.
Khi cả đoàn người chạy đến tòa soạn ở cuối làng phía nam, mặt trời đã mọc trên đỉnh đầu nhưng họ lại được biết là Trần Văn Viễn vẫn chưa dậy.