Trước đó Đại Tráng đang chiến đấu ở đất Tần, sau khi Hải Đông Thanh xuất hiện, Kim Phi đã lệnh cho Đại Tráng thu nhỏ toàn bộ chiến tuyến lại, từ thế tấn công chuyển sang thế phòng thủ.
Kim Phi còn yêu cầu Đại Tráng bảo vệ thành trì đã chiếm được, còn phải huy động nhân lực tập hợp về phía Hi Châu, để đề phòng nếu quân Đảng Hạng từ Hi Châu tới, thì tiêu cục cũng đã có phòng bị từ trước.
Đối với Đại Tráng, mệnh lệnh này của Kim Phi gần như là một nhiệm vụ bất khả thi.
Bởi vì các nhân viên hộ tống tiến vào đây quá thuận lợi, rất nhiều quyền quý hào tộc ở đây đã bỏ chạy từ lâu, phủ binh cũng đã giải tán.
Đại Tráng cho mọi người qua cướp thành trì, chiêu mộ dân quân, thành lập quân đội, duy trì trật tự ổn định.
Trong quá trình này, đội Chung Minh sẽ tiến hành chia đất cho dân địa phương.
Tới lúc chia ruộng xong, dân quân cũng không còn nhiều nữa.
Tiền triển thuận lợi như vậy, tốc độ mở rộng cũng cực kỳ nhanh, nhân lực luôn trong trạng thái không đủ dùng.
Đột nhiên bây giờ Kim Phi lại bảo anh ta điều động thêm người, quả thật khiến Đại Tráng khó xử.
Nhưng Đại Tráng vẫn hiểu được vì sao Kim Phi lại phải làm vậy, nên bất chấp mọi loại áp lực, anh ta điều động hơn hai nghìn binh mã từ các quận, đi tới Hi Châu nhanh nhất có thể.
Mặc dù phần lớn nhân viên hộ tống và nhân viên của thương hội trong Đảng Hạng đều đã bị bắt giữ, nhưng trước đó Hàn Phong đã sắp xếp không ít mật thám tiến vào trong Đảng Hạng, mà những mật thám này chủ yếu vẫn được giữ trong bóng tối, lần này may mắn thoát.
Mật thám truyền tin tới, doanh trại chinh chiến phía Nam đối diện với Hi Châu và Thanh Thủy Cốc ngày trước bỏ hoang, nhưng gần đây lại xuất hiện binh lính Đảng Hạng, còn có không ít thợ thủ công đang sửa chữa doanh trại, mục đích là gì không cần nói cũng biết.
Mật thám còn phát hiện khắp nơi trong Đảng Hạng đều có dấu hiện đại quân sắp xuất phát.
Tuy rằng tạm thời chưa thể thăm dò số người cụ thể của chúng, nhưng Thiết Thế Hâm tổng hợp các tình báo từ nhiều nơi lại, ước chừng đại quân Đảng Hạng phải phái tới hơn 150.000 quân.
Trong 150.000 quân này, có khoảng năm vạn quân xuất phát về phía Thanh Thủy Cốc, còn 100.000 quân còn lại đang xuất phát về hướng Hi Châu.
Cộng thêm 20.000 quân biên phòng đang ở Hi Châu, cộng lại khoảng 120.000 quân.
Mà số nhân viên hộ tống lại ít, ở thành Hi Châu, các nhân viên hộ tống chỉ có hai đại đội quân phòng thủ, tổng cộng cũng chỉ hơn hai trăm người.
Dù có cộng thêm hai nghìn người Đại Tráng mới tập kết được, cũng chỉ mới hơn hai nghìn người, còn không bằng số lẻ của quân địch!
Nếu còn ở Thanh Thủy Cốc, các nhân viên hộ tống có thể lợi dụng địa hình hiểm trở, đối đầu với quân địch, nhưng ngoài thành Hi Châu này là cả một vùng đất rộng lớn, thích hợp nhất cho kỵ binh cưỡi ngựa.
Cho dù nhân viên hộ tống có đưa cung nỏ hạng nặng, máy bắn đá, lựu đạn, giáp đen thì với loại địa hình này vẫn không thể đánh thắng quân địch.
Dẫu sao kỵ binh của Đảng Hạng cũng vô cùng mạnh.
Lúc trước Thiết Ngưu tấn công được hoàng thành của Đảng Hạng là nhờ vào phi thuyền và bom chớp sáng.
Giống như Hải Đông Thanh khắc chế phi thuyền, vừa hay bom chớp sáng cũng khắc ngựa chiến.
Kỵ binh có thể che mắt mình để tránh bị thương, nhưng đâu thể che mắt ngựa chiến của mình lại?
Bất kể ngày hay đêm, khi bom chớp sáng được ném xuống, ngựa chiến sẽ bị mù tạm thời, sau đó đụng vào thành, không đánh cũng tự thua.
Nếu không như vậy, đừng nói Thiết Ngưu chỉ mang theo năm trăm người, có năm nghìn người cũng rất khó để đánh tới hoàng thành của Đảng Hạng.
Nhưng bây giờ không thể dùng được phi thuyền, Kim Phi phải làm gì đó khác để giữ được thành Hi Châu này.
Mấy ngày trước y đã để Tiểu Ngọc sắp xếp người đưa cho Đại Tráng một ít đồ, đây chính là sự chuẩn bị của Kim Phi.
“Không thể dùng phi thuyền, vậy đội buôn chỉ có thể vận chuyển hàng dưới mặt đất, chắc mấy ngày nữa mới tới thành Hi Châu được.” Tiểu Ngọc trả lời.
“Đồ được gửi tới, bảo Đại Tráng lập tức sắp xếp người bắt đầu huấn luyện.” Kim Phi nhắc nhở.