Bây giờ ông ta trở thành tù nhân, thủy tặc dưới trướng cũng chết hết, Hàn Phong không cần phải lừa ông ta.
“Lưu Xương Vân, ta trù ngươi không được chết tử tế!”
Ông cả đấm một đấm xuống đất, trong lòng hối hận không thôi.
Nhưng thời gian đâu thể quay trở lại, hối hận thì có ích gì?
“Lưu tiên sinh lên bờ xong đi đâu? Có phải các ngươi có hang ổ trên bờ không?” Hàn Phong hỏi.
“Đúng, Lưu Xương Vân lên bờ ở thôn Lương Thủy, các ngài mau bắt tên đó đi!”
Ông cả biết bản thân chắc chắn không sống được nữa, hy vọng duy nhất bây giờ là kéo Lưu tiên sinh chết chung.
“Nói cho ta biết đặc điểm ngoại hình của Lưu tiên sinh, lúc đi mặc quần áo ra sao, các ngươi có bao nhiêu hang ổ trên bờ!”
Tuy Kim Phi biết bây giờ muốn bắt được Lưu tiên sinh rất khó, nhưng y vẫn muốn thử.
Ông cả vội vàng nói hết những gì mình biết.
“Trịnh tướng quân, e rằng chuyện này phải nhờ ngài giúp rồi!”
Kim Phi quay đầu nhìn về phía Trịnh Trì Viễn.
Chuyện làm ăn của thương hội Kim Xuyên mới mở rộng đến Giang Nam, ở Đông Hải lạ lẫm này, muốn tìm người đúng là rất khó.
“Chuyện nhỏ.” Trịnh Trì Viễn đồng ý.
“Vậy thì đa tạ Trịnh tướng quân.”
Kim Phi chắp tay hỏi: “Đúng rồi Trịnh tướng quân, đảo này do ai cai quản?”
“Hoang đảo thôi, nơi này vẫn luôn là địa bàn của cướp biển, ai cai quản chứ?” Trịnh Trì Viễn lắc đầu.
Mấy năm nay Đại Khang càng ngày càng ít người, phần lớn đất đai của Trung Nguyên đều hoang vu, không ai quan tâm hòn đảo không thể trồng trọt như thế này.
Kim Phi bỗng nghĩ ra gì đó, hỏi: “Nếu vậy, ta có thể chiếm giữ hòn đảo này không?”
“Cướp biển còn có thể, đương nhiên tiên sinh cũng có thể.” Trịnh Trì Viễn tò mò hỏi. “Nhưng tiên sinh chiếm giữ một hoang đảo làm gì?”
“Lần này chúng ta chịu thiệt nhiều, là vì không biết chiến đấu dưới nước, sau này tiêu cục Trấn Viễn thường xuyên phải đi lại trên sông Trường Giang, còn có khả năng đi nước ngoài mở rộng buôn bán, vậy nên ta cũng muốn huấn luyện một đội biết chiến đấu dưới nước.
Kim Phi cũng nói thật không giấu giếm.
Mục tiêu của Kim Phi từ trước đến nay không chỉ giới hạn ở đất Xuyên Thục, thậm chí không chỉ ở Đại Khang.
Thương mại với nước ngoài là chuyện sớm muộn cũng phải làm.
Đến lúc đó chắc chắn phải có nhân viên tác chiến trên nước.
Thật ra Kim Phi sớm đã có suy nghĩ lập thủy quân nhưng đào tạo thủy quân khó hơn lục quân nhiều, Xuyên Thục cũng không có nơi thích hợp, mãi cho đến bây giờ.
Lần này thủy tặc cho Kim Phi một gậy khiến y càng kiên định hơn với quyết tâm thành lập thủy quân.
Ba mặt đảo Giải Kiềm là núi, là cảng tránh gió tự nhiên phù hợp nhất.
Trịnh Trì Viễn nghe vậy, gật đầu, cười nói: “Hải đảo ở đây đều là đất không chủ, Kim tướng quân muốn chiếm cứ chiếm, nhưng có một chuyện ta cần nói với Kim tướng quân.”
“Chuyện gì?” Kim Phi hỏi.
“Mấy năm nay, bọn giặc lùn từ phía đông càng ngày càng hung hăng, thi thoảng còn có giặc tóc vàng, bọn chúng tới Đại Khang chắc chắn phải đi qua đây, tướng quân phải cẩn thận một chút.”
Trịnh Trì Viễn nhắc nhở nói.
“Còn có giặc tóc vàng?” Kim Phi sững sờ: “Da của chúng màu gì?”
Châu Á có rất ít người tóc vàng, y bỗng nghĩ tới người châu Âu.
“Da?” Trịnh Trì Viễn ngây ra một lúc mới hiểu ý của Kim Phi, nghĩ một hồi rồi nói: “Màu da gần giống với chúng ta, nhưng con mắt không giống, là màu xanh giống như ma trơi, mũi cũng rất cao.”
“Mắt xanh, mũi cao...”
Kim Phi đã có thể chắc chắn Trịnh Trì Viễn đang nói đến người châu Âu.
Người đi thuyền phơi nắng phơi sương, người da trắng cũng thành đen.
Nhưng màu mắt sẽ không thay đổi.
Điều này khiến Kim Phi cảm thấy nguy hiểm.
Trình độ công nghiệp của Đại Khang lạc hậu như vậy, người châu Âu đã có thể đi thuyền tới châu Á rồi.