Nội loạn ở Trung Nguyên đã càng ngày càng nghiêm trọng, có một số quận không lớn như Kim Xuyên tồn tại nhiều thế lực đang giao chiến với nhau, hầu như khắp nơi đều trở nên hỗn loạn.
Người dân trở thành người bị hại lớn nhất, không những không được yên tâm làm ruộng mà còn luôn có nguy cơ bị các thế lực bắt đi lính, dùng làm bia đỡ đạn.
Trước kia việc bắt lính chỉ hạn ở nam giới, nhưng do quy mô nữ nhân viên hộ tống ngày càng lớn, sức ảnh hưởng của họ ngày càng mạnh mẽ, Trung Nguyên cũng bắt đầu bắt giữ phụ nữ trẻ.
Sau này, họ phát hiện ra rằng phụ nữ không chỉ có thể dùng làm bia đỡ đạn mà còn có thể dùng để phát tiết vào ban đêm nên hành vi bắt lính phụ nữ ngày càng phổ biến và điên rồ hơn.
Một số phụ nữ vì để bảo vệ mình, không thể không khởi nghĩa vũ trang, cầm vũ khí tranh đấu khắp nơi.
Tóm lại, gần như toàn bộ Trung Nguyên đều đang gặp khó khăn, Khánh Mộ Lam muốn tuyển người thật sự quá đơn giản.
Để ngăn chặn dòng người chạy nạn vào Đông Hải, khiến Đông Hải mất khống chế, Cửu công chúa xử lý nhà họ Vũ Văn xong thì phái người đi phong tỏa tuyến đường chính ở Đông Hải và Trung Nguyên, không cho phép dân chạy nạn trở về truyền tin kêu gọi người quen.
Dần dần, tất cả những người chạy nạn biết tin đều đã đến, số lượng người tị nạn ở Đông Hải đã được kiểm soát.
Khánh Mộ Lam hiện giờ chỉ cần đi tuyến phong tỏa phía tây kêu gọi, nói đến Đông Hải làm việc có cơm ăn thì ngay lập tức sẽ có vô số dân chạy nạn tranh nhau tới.
Nhưng Khánh Mộ Lam cũng không dám thái quá, cô ấy luôn kiểm soát tuyến phong tỏa, thông báo cho từng làng một.
Sắp xếp cho làng dân chạy nạn này xong thì sẽ đi thông báo cho làng tiếp theo.
Về phần Giang Nam, tình hình cũng tương tự, nhiều người ban đêm lén lên bè gỗ xuôi sông ra Đông Hải tìm đường sống.
Trước kia những người này phần lớn được sắp xếp đến bãi phơi rong biển của Tả Phi Phi, nhưng khi biết Khánh Mộ Lam thiếu người, Tả Phi Phi không tranh người với cô ấy nữa, gần như đều điều phối đến xưởng muối cá.
Có ưu thế số lượng, nhờ sự nỗ lực của vô số người chạy nạn, ao An Gia vốn đã im lìm hơn mười năm, nhanh chóng trở nên sống động trở lại, gần như thay đổi từng ngày.
Khi gia tộc họ An thịnh vượng nhất, cũng chưa từng náo nhiệt như vậy bao giờ.
Khánh Mộ Lam bận rộn dựng xưởng muối cá ở ao An Gia, nhưng cũng không bỏ bê công tác ở xưởng đóng thuyền.
Cũng may công nhân ở xưởng đóng thuyền đã rất lành nghề và rất trân trọng công việc khó kiếm này, gần như không cần Khánh Mộ Lam phải lo lắng quá nhiều, sản lượng của toàn xưởng đóng thuyền không ngừng tăng lên.
Hiện giờ số lượng thuyền đánh cá neo đậu trên biển ngoài xưởng đóng thuyền số 3 đã lên tới nghìn chiếc.
Mỗi chiếc thuyền đánh cá tuy không lớn nhưng khi một ngàn chiếc thuyền đánh cá tụ tập lại thì vẫn dày đặc đến mức không thể nhìn thấy điểm cuối.
Bởi vì xưởng muối cá đang được xây dựng và không thể xử lý quá nhiều sản phẩm đánh bắt nên đội đánh bắt vẫn chỉ có một đại đội ra khơi.
Nhưng là những ngư dân khác cũng không nhàn rỗi.
Đội đánh bắt tương lai sẽ cần rất nhiều ngư dân, nhân lúc này, Trịnh Trì Viễn yêu cầu các ngư dân lão luyện dạy kĩ năng ở gần xưởng đóng thuyền.
Đời trước Kim Phi từng nghe câu ngàn thuyền đua nhau ra khơi, nhưng y vẫn luôn cho rằng đó là một thuật ngữ cường điệu, bây giờ y mới nhìn thấy tận mắt!
Cho nên buổi sáng mỗi ngày, đều sẽ nhìn thấy vô số con thuyền đánh cá nối tiếp nhau xuất cảng.
Chỉ là quá trình xuất cảng này mất hơn nửa canh giờ!
Người thích ngủ nướng như Kim Phi, dạo gần đây cũng trở nên siêng năng hơn, hầu như mỗi sáng y đều dậy sớm để ngắm mặt trời mọc ở đài quan sát bên bờ biển.
Nhìn mặt trời dần nhô lên từ đường chân trời, khung cảnh ngàn con thuyền đua nhau ra khơi trên mặt biển, trong lòng Kim Phi không khỏi cảm thấy tự hào và thành tựu.
Bởi vì tất cả những điều này đều được hoàn thành dưới sự dẫn dắt của y.
Quan Hạ Nhi cũng đi theo, thấy trên đài quan sát không có ai khác ngoài hai nữ nhân Phiên hộ tống nên chủ động nắm lấy cánh tay Kim Ph.
Cùng Kim Phi ngắm nhìn mặt trời mọc và đội thuyền ra biển, nhịn không được tán thưởng nói: “Đương gia, chàng thật là giỏi giang!”
“Mấy lời này đừng nói ở bên ngoài, A Liên và Hổ Nữu vẫn là con gái đấy.” Kim Phi cười trêu ghẹo.
Tả Phi Phi và Đường Tiểu Bắc dạo này bận bù đầu, Bắc Thiên Tầm lại đang mang thai những tháng cuối, cho nên dạo này gần như luôn là Quan Hạ Nhi và Nhuận Nương ở bên Kim Phi.
Hai người lại đều kiểu người rất nghe lời, bảo làm gì thì làm cái đó, cho nên gần đây cuộc sống của Kim Phi cực kỳ nhẹ nhàng thoải mái.
“Hừ, chàng học được nói nhảm như Tiểu Bắc từ khi nào vậy?"
Quan Hạ Nhi biết Kim Phi là cố ý trêu chọc, cô tức giận nhéo eo y.