"Mỗi bài thơ của Kim tiên sinh đều rất tuyệt. Ta nghe người bên thương hội nói tổng cộng có bảy mươi hai bài thơ, ta nhất định phải sưu tập hết! Xà phòng có thể đưa về cho phụ nữ trong nhà dùng, cũng không lãng phí”.
"Người ta nói Vương huynh là người cực kỳ thông minh, quả nhiên là như vậy. Nhị ca của ta là thị vệ Ngự Lâm Quân, khi thương hội Kim Xuyên đến kinh thành, huynh ấy đã dẫn người tiến hành lục soát. Thương hội Kim Xuyên cũng không mang theo theo nhiều xà phòng. Theo tình hình bây giờ, ta đoán sẽ sớm bán hết hàng thôi, đợt sau sớm nhất cũng phải nửa tháng nữa mới có hàng, Vương huynh bây giờ mua số lượng lớn, chẳng những không lỗ, mà nói không chừng còn có thể kiếm được món hời lớn”.
"Trương công tử, huynh nói như vậy là đang bôi nhọ ta rồi. Ta mua xà phòng vì ta rất ngưỡng mộ Kim tiên sinh, bị huynh nói như vậy thì ta lại thành con buôn đầu cơ trục lợi à?”
"Ha ha, Trương công tử, huynh hiểu lầm Vương huynh thật rồi, trước đó huynh ấy đã thích thơ của Kim tiên sinh, tháng trước còn thúc giục ta đi Tây Xuyên nhờ Kim tiên sinh chỉ bảo đấy”.
"Kim tiên sinh quả nhiên xuất chúng, không những viết ra nhiều câu thơ hay, còn được coi là một vị tướng giỏi chinh chiến nữa đấy”.
"Tài làm thơ của Kim tiên sinh thì ta đã được tận mắt nhìn thấy, nhưng sao lại bảo là vị tướng giỏi chinh chiến?”
"Trương công tử, trước đây huynh nhậm chức ở Tây Nam nên có thể không biết, thắng lợi ở Thanh Thủy Cốc là do Kim tiên sinh dẫn đầu Thiết Lâm Quân đánh trận đó”.
"Nói nhảm, ai mà không biết Thiết Lâm Quân rõ ràng là quân đội của nhà họ Khánh?"
"Trương công tử, chuyện này dài dòng lắm, để ta nói cho huynh nghe... tước hiệu Nam tước Thanh Thủy của Kim tiên sinh là để ghi nhớ công lao của trận đánh ở Thanh Thủy Cốc”.
"Vậy mới nói, Kim tiên sinh đúng là một nhân vật xuất chúng”.
"Đúng vậy, không những văn võ song toàn, tính cách cũng hết sức cao thượng, không màng danh lợi lại căm thù cái ác. Nghe cha ta nói, bởi vì ghét đám thổ phỉ ức hiếp dân lành, Kim tiên sinh đã dẫn người quét sạch thổ phỉ ở Kim Xuyên, vì chuyện này mà suýt nữa đã chết trong tay thổ phỉ”.
...
Không chỉ xà phòng và những bài thơ trở nên nổi tiếng ở kinh thành, mà Kim Phi - Nam tước Thanh Thủy cũng trở nên nổi tiếng.
Phụ nữ thích xà phòng thơm do Kim Phi tạo ra, thư sinh sùng bái tài làm thơ của y, những người bình thường truyền tụng tính thương dân của y, sự tích đánh bại quân Đảng Hạng ở thành Vị Châu và câu chuyện quét sạch thổ phỉ ở Kim Xuyên.
Kim Phi - người chưa bao giờ đến kinh thành, đã trở thành một cái tên quen thuộc mà ai ai cũng biết ở kinh thành.
Ngay cả mối ân oán giữa y và Chu Văn Viên, chuyện cũ giữa y và Đường Tiểu Bắc cũng bị người khác bịa đặt thành một câu chuyện giai thoại về một học giả tài năng và một hoa khôi thanh lâu.
Những người kể chuyện ở một số quán rượu thậm chí còn biên soạn một câu chuyện dựa trên tin đồn trên đường phố, kết quả ngày nào cũng có rất nhiều người đến nghe.
Còn những xe xà phòng thơm loại mới mà mấy người Lạc Lan mang đến đã được bán hết sạch chỉ trong một ngày rưỡi.
"Tiên sinh lợi hại thật đấy, chỉ khắc mấy bài thơ vào mặt sau của hộp xà phòng mà lại có hiệu quả tốt như vậy”.
Thiết Chùy thốt lên: "Ta phát hiện ra có rất nhiều công tử không ngừng mua xà phòng chỉ để sưu tập đủ bảy mươi hai bài thơ của tiên sinh”.
"Đây chính là niềm đam mê sưu tập mà tiên sinh từng nhắc đến, mấy người không biết đấy thôi chợ đen ở kinh thành còn có người bán những hộp đựng xà phòng có bài thơ hiếm thấy với giá thậm chí lên tới năm mươi lượng bạc!"