“Tiên sinh, ông ta là Đồng lão gia của phủ Kinh Triệu, từng giữ chức Thái phó của Thái tử ở kinh thành, rất tâm đầu ý hợp với Quốc công lão gia, khi còn bé Hầu gia cũng theo học Đồng lão gia.”
Từ Kiêu nhìn ông lão, giải thích với Kim Phi: “Đồng lão gia đã nghỉ hưu vài năm, ấn cư tại phủ Kinh Triệu, mỗi lần Khánh hầu đi Tây Bắc, cũng sẽ tạt vào hỏi thăm. Chắc là Đồng lão gia nghe nói Khánh hầu bị bệnh, nên đến thăm.”
“Hoá ra là thầy của Khánh hầu.” Kim Phi bừng tỉnh.
Thái phó của Thái tử là thầy của Thái tử, còn được gọi là đế sư, mặc dù không có thực quyền, nhưng địa vị rất cao.
Rất nhiều quan niệm cai trị của các hoàng đế, đều xuất phát từ lời dạy của Thái phó của Thái tử mà ra.
Thái phó của Thái tử trừ việc dạy dồ giáo dục Thái tử, còn dạy dỗ các hoàng tử công chúa khác, cũng như con cái của một số quyền thần.
Thái phó của Thái tử Đại Khang không chỉ có một người, mà là có rất nhiều người, mồi người dạy một khía cạnh khác nhau.
Nhưng người như Đồng lão gia có thể dạy Trần Cát, còn dạy cả Cửu công chúa, cũng không phải nhiều.
Khi Trần Cát nắm quyền, Khánh Quốc công chính là thế hệ quyền thần đầu tiên, cũng được chia hai chỗ.
Theo lý mà nói Khánh Hoài chỉ là con vợ lẽ, không có cơ hội vào cung học tập, nhưng anh ta có hai người anh trai không chịu cố gắng, vào cung không phải quấy rối thì cũng là gây chuyện, học hành thì cũng mơ hồ, gây ra không ít trò cười.
Khánh Quốc công cảm thấy mất mặt, nên đã đưa Khánh Hoài và Khánh Mộ Lam vào cung.
Trong thời đại phong kiến chú trọng nhất là tôn sư trọng đạo, Đồng lão gia từng làm thầy của Khánh Hoài, ồng ta sắp đến doanh trại, Khánh Hoài không ra nghênh đón sẽ bị coi là thất lề.
“Thân thể Khánh hầu không tiện, Từ Kiêu, ngươi đi giúp đỡ chút đi.”
Kim Phi khoát tay với Từ Kiêu, xoay người quay về lều.
Nhưng trước khi bước vào lều, y quay đầu nhìn Đồng lão gia ở phía sau đội ngũ.
Những người này đều khiêng theo một cái rương, còn có người ôm vài chiếc hộp tinh xảo, nhìn thồi cũng biết là quà tặng.
Theo lý mà nói Đồng lão gia là thầy của Khánh Hoài, cho dù đến thăm Khánh Hoài đang bị thương, cũng không cần mang theo nhiều đồ như vậy chứ?
Nhưng cũng có thể Đồng lão gia thích khoe khoang, hoặc là ông ta có mối quan hệ sâu sắc với
Khánh Hoài.
Đây là chuyện riêng của Khánh Hoài, Kim Phi cũng không nghĩ nhiều, xoay người vào trong lều, viết tiếp tài liệu giảng dạy.
Nhưng chưa được bao lâu, Từ Kiêu lại đến.
“Tiên sinh, Khánh hầu mời ngài đến.”
“Thây trò bọn họ ôn chuyện xưa, gọi ta đến làm gì?”
Trong lòng Kim Phi hơi nghi ngờ, nhưng vẫn bỏ giấy bút xuống, đi theo Từ Kiêu.
Màn trướng của Khánh Hoài được vén lên, từ xa, Kim Phi đã thấy khắp nơi đều là rương, gần như lấp đầy khoảng trống trong lều.
Còn có một vài rương nhỏ xếp chồng lên rương lớn.
Sau một thời gian nghỉ ngơi, Khánh Hoài đã có thể xuống giường, lúc Kim Phi đi vào, anh ta đang ngồi, nói chuyện với Đồng lão gia.
Gia đinh khênh rương đang đợi ở cửa, đứng sau lưng Đồng lão gia chỉ có bốn cồ nương mười lăm, mười sáu tuổi.
Thấy Kim Phi đi vào, Khánh Hoài vịn bàn đứng dậy: “Tiên sinh, ngài đến rồi! Ta giới thiệu với ngài, đây là Đồng tiên sinh, từng dạy học trong cung nhiều năm, tiên đế và đương kim bệ hạ đều từng theo học Đồng tiên sinh.”
‘Tiếu sinh Kim Phi chào Đồng tiên sinh!
Vì đối phương là thầy của cửu công chúa, nên Kim Phi chắp tay làm lễ học trò.
“Lão phu Đồng Thiên An, chào quốc sư đại nhân!”
Đối phương cũng không ra vẻ, đứng dậy thi lễ với Kim Phi, còn là đại lễ, khom người chín mươi độ.
“Lão tiên sinh, không được! Không được!”
Tay chân Kim Phi luống cuống, đỡ Đồng tiên sinh lên: “Tiên sinh ngài hành đại lễ như vậy, chẳng phải ta sẽ giảm thọ mất sao?”
Trước tiên không nói đến thân phận của ông ta, ở tuổi sáu mươi bảy mươi, đối phương hành đại lề với y như vậy cũng không thích hợp.
“Quốc sư đại nhân khuyên bệ hạ thi hành chính sách nhân từ, giảm thuế má, bớt lao dịch, cho người dân cơ hội nghỉ ngơi lấy sức, đây chính là công đức lớn lao của vồ lượng chúng sinh, xứng với bất kì đại lễ nào!”
Đồng tiên sinh đứng dậy nói: “Đại Khang có người tài như tiên sinh, thật sự là chuyện may mắn của Đại Khang!”
“Tiên sinh khen nhầm rồi!” Kim Phi khoát tay lia lịa.
“Không phải ta nịnh nọt quốc sư đại nhân, mà là bày tỏ cảm xúc trong lòng mà thôi.”
Đồng tiên sinh nói: “Người sáng suốt cũng có thể nhìn ra, nếu quốc sư muốn tự xưng vua, trong
thiên hạ này không ai có thể ngăn cản được ngài, nhưng quốc sư đại nhân không làm như vậy ngược lại, ngài liều mạng canh giữ biên cương, đồng thời cũng cứu tiên đế khi bị tiền Thái tử soái vị!”
Bây giờ lại càng vĩ đại hơn, nâng đỡ Vũ Dương có năng lực nhất lên làm hoàng đế!
Chuyện này nối tiếp chuyện khác, đều là chuyện chấn động trời đất, chỉ có người quyết đoán mới có thể làm được, quốc sư đại nhân chỉ vung tay làm qua loa là đã thành cồng.
“Ta cũng có nghiên cứu về sách sử, trong lịch sử, từ xưa đến nay Kim tiên sinh được coi là người đầu tiên!”
“Đồng tiên sinh, nếu ngài còn khen nữa ta sẽ bay lên trời mất!”
Kim Phi được khen thì hơi xấu hố, chủ động đổi chủ đề: “Tiên sinh đến thăm Khánh hầu sao?”
“Đúng vậy, hôm qua ta biết Khánh hầu bị thương do bị tập kích, cả đêm ta không ngủ được, sáng sớm hôm nay đã đến đây.”
Đồng tiên sinh nói: “Ngoài việc hỏi thăm sức khoẻ Khánh Hoài, ta cũng muốn đến bái kiến quốc sư đại nhân.”
“Tiên sinh khách sáo rồi, phải là ta đến phủ Kinh Triệu bái kiến ngài mới đúng.”
Kim Phi khồng giỏi trong việc giao tiếp như vậy, nói qua loa lấy lệ vài câu, trong lòng đã có ý tránh đi: “Hiếm khi tiên sinh đến thăm, ta không làm phiền tiên
sinh và Khánh hầu ôn lại chuyện cũ nữa.’
“Quốc sư khoan hãy đi!”
Đồng tiên sinh giữ Kim Phi lại, ra hiệu cho cô nương bên cạnh mở hộp: “Lần đầu gặp mặt, ta cũng khồng có gì nhiều, nghe nói dưới quyền quốc sư khồng chỉ có tiêu cục, mà còn có cả hiệu buồn, tiền trang, quán rượu.
Đây là khế ước một số cửa hàng của ta ở trong thành Kinh Triệu, tặng cho quốc sư đại nhân.”
Để duy trì sự ổn định căn bản, phòng ngừa đánh đập cướp giật, Kim Phi không tịch thu tài sản cố định và bất động sản tổ trạch của địa chủ cường hào.
Sau khi chiếm được các thành trì, tiêu cục Trấn Viễn chỉ chiếm địa bàn của binh phủ đế tiến hành huấn luyện và ở, chẳng hạn như thương hội Kim Xuyên và tiền trang, sẽ thuê hoặc mua lại cửa hàng, chứ không cướp đoạt.
Phủ Kinh Triệu được xem là thành trì lớn thứ hai của Đại Khang, giá cửa hàng không rẻ hơn bao nhiêu so với kinh thành.
Chiếc hộp Đồng tiên sinh đưa mặc dù không lớn, nhưng chắc chắn nó giá trị hơn một hộp vàng rất nhiều.
Nhưng Kim Phi nhìn cũng không thèm nhìn, lập tức xua tay: “Tiên sinh, ngài khách sáo rồi, ta nhận được đâu.”
Vô cớ đi lấy lòng người khác, khống phải kẻ gian trá thì cũng là quân trộm cắp.
Phần lớn người tri thức của Đại Khang rất kiêu ngạo, đặc biệt những người xuất thân cao quý, từng làm đế sư như này, bình thường ra ngoài, mắt còn cao hơn mũi.
Vừa rồi Đồng tiên sinh không ngừng khen y, Kim Phi đã cảm thấy có gì đó không ổn lắm.
Bây giờ càng cảnh giác hơn.
“Quốc sư đại nhân, đây là thành ý lần đầu gặp mặt, ta đã đưa ra thì ngài cứ nhận đi, nếu không mặt mũi của ta biết vứt đi đâu đây?”
Đồng tiên sinh thấy Kim Phi từ chối, lập tức thúc ép, thậm chí còn lấy chiếc hộp gỗ trong tay cô nương, nhét vào ngực Kim Phi.
Nhưng ông ta càng như vậy, Kim Phi càng cảnh giác hơn.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK