Kim Phi cười nói: "Nếu như ta thắng, ta muốn xin bệ hạ hạ lệnh xây dựng trường học để tất cả trẻ em ở Đại Khang đều có thể đến trường được!"
Ngày nay với sự phát triển nhanh chóng của các lực lượng dưới quyền, Kim Phi càng ngày càng cảm thấy không đủ nhân lực.
Dưới quyền y chỉ có mấy tổ chức còn như vậy, muốn xây dựng một đất nước hùng mạnh, không cần nghĩ cũng biết là cần bao nhiêu nhân tài.
Một người mạnh không được coi là mạnh mẽ, cần phải đào tạo một nhóm đồng bào mạnh mẽ mới được.
"Để cho tất cả trẻ em ở Đại Khang đi học sao?"
Trần Cát sững sờ: "Vậy cần xây dựng bao nhiêu trường học đây?"
Ta định mỗi một trấn xây một trường tiểu học, và ít nhất mỗi huyện xây một trường trung học!” Kim Phi trả lời.
“Nhiều vậy sao?” Trần Cát trợn tròn mắt.
Giao thông vận tải và thông tin liên lạc đều rất lạc hậu, để thuận tiện cho việc quản lý, bất kể là quận huyện hay là trấn đều nhỏ hơn so với kiếp trước của Kim Phi một ít.
Ngay cả Hoàng đế như Trần Cát cũng không biết Đại Khang có bao nhiêu trấn.
Nhưng ông ta biết ít nhất cũng phải vượt qua năm con số.
Dựa theo lời nói của Kim Phi, mỗi một trấn mở một trường tiểu học, vậy chẳng phải là mở ít nhất hơn mười nghìn trường học sao?
“Bệ hạ, mỗi một trấn mở một trường tiểu học là nhiều sao?”
Kim Phi nói: “Cho dù là trấn nhỏ xa xôi, thì tất cả những đứa trẻ trong trấn cộng lại cũng phải mấy trăm người, ít nhất phải xây một trường học, còn những trấn giàu có và đông đúc hơn, sợ là phải mở hai ba trường mới được.”
Thật ra thì mục tiêu của Kim Phi là được giống như hồi bé của y ở kiếp trước, mỗi làng mở một trường tiểu học, mỗi trấn ít nhất mở một trường trung học.
Như vậy mới có thể thực hiện phổ cập lý tưởng giáo dục của y.
Nhưng cân nhắc đến tình trạng thực tế của Đại Khang, Kim Phi chỉ có thể lùi một bước, trước hết mỗi trấn mở một trường tiểu học, sau đó mới tiến hành dần dần.
Đây là cả một kế hoạch lâu dài, Kim Phi chuẩn bị 10 năm, thậm chí 20 năm để thực hiện mục tiêu này.
“Để cho tất cả trẻ em Đại Khang đều có thể đi học, tấm lòng của quốc sư khiến cho ta rất khâm phục!”
Tả Chi Uyên chắp tay với Kim Phi, sau đó thở dài nói: “Nhưng quốc sư có thể không hiểu dân chúng, cho dù ở mỗi huyện quốc sư có mở hay không mở trường học, chỉ e là dân chúng cũng không cho con em họ đi học, bọn họ không trả nổi học phí, hơn nữa bọn trẻ còn phải phụ giúp việc nhà nữa!”
Ở thời đại phong kiến, tại sao có rất nhiều gia đình rõ ràng là không đủ sức nuôi nhiều con như vậy, còn cố đẻ?
Kim Phi lúc trước vẫn cho rằng thiếu các phương thức giải trí cùng các biện pháp tránh thai, nhưng sinh sống ở Đại Khang nhiều năm, y dần hiểu ra chuyện không phải là như vậy.
Trước tiên, ở Đại Khang lúc này, quả đấm quan trọng hơn luật pháp, chỉ cần không xảy ra án mạng, mọi mâu thuẫn cơ bản ở nông thôn đều được tự giải quyết trong làng.
Nếu nhà ngươi nhiều con trai thì nói chuyện sẽ có lý, người khác cũng không dám làm gì ngươi.
Thứ hai, dựa vào điều kiện sản xuất và chữa bệnh thời phong kiến lạc hậu, những đứa bé bị chết non là hiện tượng thường gặp.
Trần Cát trời sinh tính phong lưu, mười mấy tuổi đã có con, đến bây giờ số lượng hoàng tử công chúa đã rất nhiều, nhưng khoảng độ một phần ba trong số đó không sống đến một tuổi.
Được hưởng thụ những thứ tốt nhất cùng với điều kiện chữa bệnh ở hoàng gia mà còn như vậy thì dân chúng bình thường càng không cần nói đến.
Có rất nhiều vợ chồng sinh 10 đứa, có được một nửa sống đến năm tuổi thì phải cảm tạ trời đất rồi.
Cho nên ở thời phong kiến, năm năm tuổi trở thành một cột mốc.
Rất nhiều đứa trẻ không vượt qua được cột mốc này nên phải đẻ nhiều một chút.
Hơn nữa việc nuôi dưỡng một đứa trẻ ở thời phong kiến không giống với kiếp trước của Kim Phi.
Ở kiếp trước để nuôi dưỡng một đứa trẻ phải hao tốn rất nhiều tiền bạc và sức lực, nhưng ở thời phong kiến, những đứa trẻ trên mười tuổi đều đi theo người lớn ra ruộng làm việc, mười ba mười bốn tuổi là có thể thành thân, trở thành người trưởng thành rồi.