Sau khi Kim Phi rời đi, công chúa Lộ Khiết vẫn đứng trên boong tàu, yên lặng nhìn bờ sông.
Đối với sự việc thổ phỉ cướp bóc ở bờ sông, cô ta cũng không cười trên nỗi đau của người khác, ngược lại tỏ ra rất nghiêm trọng, lo lắng.
Lần này, cô ta đến Đại Khang để tìm kiếm sự hợp tác và giúp đỡ, nhưng Kim Phi ở thành Du Quan đã chủ động bày tỏ ý định hợp tác, điều này làm công chúa Lộ Khiết nhận ra rằng Kim Phi muốn hợp tác với Đông Man.
Để kích thích mong muốn hợp tác của Kim Phi, và để không bị mất lợi thế thương lượng trong cuộc đàm phán, cho nên cô ta đã chịu đựng không dẫn đầu trong cuộc đàm phán.
Công chúa Lộ Khiết biết rất rõ rằng lần này cuộc đàm phán sẽ gặp nhiều khó khăn, sau khi thấy tình hình ở Giang Nam, càng khiến công chúa lo lắng hơn về cuộc đàm phán tiếp theo.
Mặc dù Kim Phi đã bày tỏ ý định hợp tác nhưng công chúa Lộ Khiết cũng biết sự quyết tâm của Kim Phi về việc thống nhất Giang Nam và Trung Nguyên.
Bây giờ tình hình ở Giang Nam và Trung Nguyên nghiêm trọng như vậy, liệu y có còn nguyện ý hợp tác và giúp đỡ Đông Man hay không?
Cho dù y nguyện ý, y có thể mang ra bao nhiêu nhân lực và vật liệu?
Trong lòng công chúa Lộ Khiết không có chút tự tin nào.
Trong suốt hành trình kế tiếp, Kim Phi đã cố gắng hết sức làm việc trong khoang thuyền, và không tùy tiện ra ngoài.
Kim Phi không kết thúc trạng thái này cho đến khi số hiệu Thái Bình tiến vào biên giới Du Châu.
Đến biên giới Du Châu như là đã tiến vào Xuyên Thục.
Vài tháng trước, khi Kim Phi rời Xuyên Thục, những ngọn núi dọc theo sông Trường Giang khắp nơi đều là rừng cây xanh, nhưng bây giờ nhiều ngọn núi đã trơ trụi.
Lý do là vì cây cối trên những ngọn núi này đã bị đốn xuống và chuyển ra Đông Hải để đóng thuyền đánh bắt.
Dù bây giờ, trên nhiều ngọn núi vẫn còn cây cối và tùy thời điểm có thể nhìn thấy hoạt động của người dân trong ở núi.
Không biết là do tác động tâm lý hay là chuyện gì khác, nhưng sau khi tiến vào địa bàn Xuyên Thục, Kim Phi lập tức cảm thấy tâm trạng tốt hơn rất nhiều.
Nhìn cây cối bên bờ người dân trồng, nghe tiếng bọn họ tụng kinh, Kim Phi chợt cảm thấy thế giới này cũng đang sống, tràn đầy sức sống hung thịnh.
Số hiệu Thái Bình đã vào thành Du Châu và tiến vào sông Gia Lăng, sau đó ngược dòng dọc theo sông Gia Lăng và chạy thẳng đến bến tàu Kim Xuyên.
Sau khi Cửu công chúa nhận được tin Kim Phi sắp trở về, cô ấy đã đếm từng ngày.
Số hiệu Thái Bình còn cách bến tàu Kim Xuyên mấy dặm, Kim Phi qua ống nhòm nhìn thấy lá cờ rồng của Cửu công chúa, và cũng nhìn thấy Cửu công chúa đứng dưới tán cây.
Kim Phi cũng nhìn thấy Cửu công chúa và lá cờ rồng, mặc dù biết Cửu công chúa tới đón tiếp Kim Phi nhưng vẫn đứng trên boong thuyền hô to: “Bệ hạ đích thân tới bến tàu, các huynh đệ hãy xốc lại tinh thần!"
Thủy thủ trên số hiệu Thái Bình hầu hết đều đến từ thủy quân, rất nhiều người trong số họ chưa từng nhìn thấy Cửu công chúa, khi nghe được Kim Phi nói lời này, nhất thời hưng phấn.
Tốc độ của số hiệu Thái Bình cũng tăng lên một chút.
"Ta bảo các người phấn chấn, không phải bảo các ngươi tăng tốc!"
Kim Phi dở khóc dở cười hô: "Sắp tiến vào bến tàu, các ngươi không giảm tốc độ mà lại tăng tốc, là chuẩn bị đụng vào bến tàu sao?"
Người đưa tin nghe vậy vội vàng kéo dây ra hiệu cho động cơ chạy chậm lại.
Số hiệu Thái Bình từ từ chậm lại, khi còn cách bến tàu vài thước, Kim Phi cắt đứt lực truyền của động cơ hơi nước và dựa vào quán tính để lái về phía bến tàu.
Nhân viên hộ tống trên bến tàu đã chuẩn bị xong, khi số hiệu Thái Bình đến gần, sử dụng ca-nô và ném dây thừng lên.
Đầu kia của dây thừng nối với tời trên bến tàu, khi dây được buộc thì tời bắt đầu hoạt động.
Máy tời hay còn gọi là cần cẩu, là một thiết bị nâng, sử dụng sự chuyển động của bộ truyền bánh răng quấn quanh bằng dây thừng và còn có thể dùng để kéo thuyền.
Chiếc máy tời này chuyên dùng để kéo thuyền hơi nước, có thể tích rất lớn, đế được làm bằng bê tông, chôn sâu trong đất, khởi động bằng động cơ hơi nước.
Được kéo đi bằng máy tời, số hiệu Thái Bình từ từ tiến vào bến tàu rồi quay lại, rồi đậu xuống vững chắc.
Nhân viên hộ tống đẩy tới một chiếc thang gỗ giống như cầu thang lên máy bay, tựa vào số hiệu Thái Bình.
Mặc dù số hiệu Thái Bình lần đầu tiên trở lại Kim Xuyên, nhưng số liệu đã được sớm đưa về lưu trữ, thang gỗ này được làm đặc biệt dựa trên số liệu, mặt trên cùng của thang gỗ ngang bằng với boong trên thuyền.
Kim Phi nhìn nhân viên hộ tống cố định thang gỗ và bước tới đầu thuyền.
Đây là lần đầu tiên nhân viên hộ tống ở bến tàu Kim Xuyên nhìn thấy một con thuyền bọc thép, đã rất phấn khích nhưng khi nhìn thấy Kim Phi, lại càng phấn khích hơn.
Không biết ai là người dẫn đầu tiếng hô hào, nhân viên hộ tống bắt đầu đồng thanh hô to: "Thái bình!"
Số hiệu Thái Bình ra khơi theo khẩu hiệu “Thái bình” của người dân ở biển Hoa Đông, neo đậu theo khẩu hiệu “Thái bình” của người dân Tấn Xuyên.
Kim Phi hướng đến bên dưới phất tay, giữa những tiếng hô to chói tai, y ôm Quan Hạ Nhi bằng tay trái và Bắc Thiên Tầm với cái bụng bự bằng tay phải, rồi từ từ bước xuống thang gỗ.
Cửu Công chúa đã làm cho làm thang gỗ này không chỉ để chào đón Kim Phi mà còn để sau này bổ sung các loại vật liệu cho số hiệu Thái Bình, những thứ này cũng cần phải được đưa lên từ chiếc thang gỗ.
Vì vậy, chiếc thang gỗ này được làm rộng rãi và chắc chắn, ba người Kim Phi đi cạnh nhau rất thoải mái.
Cửu công chúa đã đến dưới thang gỗ, đến khi Kim Phi bước xuống thang gỗ, cô ấy tiến về phía trước, hành lễ: "Phu quân, cực khổ rồi!"
Kim Phi rất không thích loại lễ nghi này, cảm thấy vợ chồng như vậy là quá xa cách.
Tuy nhiên, xét thấy xung quanh có rất nhiều người dân đang nhìn, nhất định phải giữ gìn tôn nghiêm của Cửu công chúa nên Kim Phi lập tức buông Quan Hạ Nhi và Bắc Thiên Tầm ra, và trả lại lễ vật của học giả cho Cửu công chúa.
Cửu công chúa hành lễ với Kim Phi, sau đó lại hành lễ với Quan Hạ Nhi.
Tuy nhiên, những người có thể để cho Cửu công chúa hành lễ chỉ có hai người là Kim Phi và Quan Hạ Nhi.
Sau đó, Cửu công chúa đứng cạnh Kim Phi, tiếp nhận hành lễ của những người trên thuyền xuống.
Ngay cả Đường Tiểu Bắc cũng biết đây không phải lúc mất bình tĩnh nên nghiêm túc cúi đầu hành lễ với Cửu công chúa.
Lúc này, Công chúa Lộ Khiết vẫn còn ở trên boong thuyền, ánh mắt cố ý hay vô tình không ngừng nhìn về phía Cửu công chúa.
Tuy rằng cô ta hiểu rõ nguyên nhân chính khiến Cửu công chúa có thể lên ngôi vương là vì Kim Phi, nhưng với tư cách là một người phụ nữ, công chúa Lộ Khiết vẫn rất tò mò về Cửu công chúa.
Dẫu sao, Cửu công chúa chính là nữ hoàng đế đầu tiên trong lịch sử thế giới.
Trước đó, công chúa Lộ Khiết cho rằng Cửu công chúa chỉ là một bù nhìn, nhưng từ biểu hiện vừa rồi của Kim Phi, có vẻ như không phải vậy.
Kim Phi rõ ràng rất tôn trọng Cửu công chúa.
Sau khi đám người Kim Phi đi xuống, Công chúa Lộ Khiết mới dẫn người đi xuống.
"Lộ Khiết bái kiến bệ hạ! Bệ hạ vạn tuế! Bệ hạ vạn tuế!"
Công chúa Lộ Khiết cùng với các thị nữ và đội thân vệ cung kính hành lễ với Cửu công chúa.
Hơn nữa còn là nghi thức chuẩn mực của cận thần.
Trước đó lúc đám người Bắc Thiên Tầm hành lễ, Cửu công chúa sẽ giơ tay lên, nói một câu: "Bình thân", khi Đường Tiểu Bắc hành lễ, Cửu công chúa còn đưa tay ra đỡ.
Nhưng khi Công chúa Lộ Khiết đang hành lễ, Cửu công chúa ngẩng cao đầu, ưỡn ngực, sau khi Công chúa Lộ Khiết và những người khác hoàn thành quy trình nghi thức phức tạp, cô ấy cụp mắt xuống và liếc nhìn Công chúa Lộ Khiết.
Sau đó, ngay cả tay cũng không hề giơ lên, cô ấy chỉ nhàn nhạt nói: "Đứng lên đi!"
Công chúa Lộ Khiết biết Cửu công chúa đang đánh đòn phủ đầu cô ta, nhưng cô ta không dám tức giận, còn phải cung kính cúi hành lễ và cao giọng hô: "Đa tạ bệ hạ."