Cô ấy vốn muốn nói Khánh Hâm Nghiêu nhất định phải chống đỡ được, nhưng nghĩ đến sẽ có khả năng sẽ có thánh chỉ thứ hai nên cô ấy lại không nói ra được.
Cô ấy không dám kháng chỉ, chẳng lẽ Khánh Hâm Nghiêu dám?
Chỉ có thể dặn dò Khánh Hâm Nghiêu tùy tình huống mà hành động.
“Ta biết phải làm gì.”
Khánh Hâm Nghiêu đứng dậy nói: “Ta biết bây giờ Vũ Dương điện hạ chắc chắn đang rất lo lắng nhưng đường núi khó đi, hiện tại lại bị tuyết dày bao phủ, điện hạ không được liều lĩnh xông lên, an toàn của bản thân là quan trọng nhất, chúng ta còn phải dựa vào điện hạ để hòa giải ở kinh thành.”
“Vũ Dương đã hiểu.”
Cửu công chúa gật đầu, quay người ra lệnh: “Thấm Nhi, chuẩn bị ngựa, lập tức xuất phát về kinh!”
“Vâng!” Thấm Nhi nhanh chóng lướt ra ngoài.
Hai thái giám canh ở cổng lớn nhìn thấy có người đi ra, cùng lúc ló đầu nhìn vào trong.
Cửu công chúa lúc này đang vô cùng lo lắng, hai tên thái dám này dường như đụng phải họng súng.
“Châu Nhi, ngươi đi điều tra xem hai người này tới Tây Xuyên khi nào, nếu không phải hôm nay vừa tới thì ta sẽ đánh gãy hai chân của bọn họ rồi ném ra đường!”
Thành Tây Xuyên là địa bàn nhà họ Khánh, thái giám truyền chỉ lại phô trương, đối với nhà họ Khánh mà nói, muốn điều tra bọn họ thì quá đơn giản.
Chưa tới nửa canh giờ, Châu Nhi đã tới trả lời.
“Hồi bẩm điện hạ, hai vị sứ giả đã vào thành từ cửa Bắc một canh rưỡi giờ trước rồi ạ.”
“Có đúng là mới tới không?”
Khánh Mộ Lam ngạc nhiên, rồi cau mày nói: “Thật sự chỉ là trùng hợp thôi sao?”
“Châu Nhi hình như vẫn chưa nói hết nhỉ?”
Cửu công chúa cười khẩy.
Quần áo trên người hai tên thái giám kia và tùy tùng đi theo chúng đều quá sạch, nhìn kiểu gì cũng không giống người vừa mới vội vã đi đường.
“Vâng ạ. Mặc dù bọn họ một canh rưỡi giờ trước mới vào thành, nhưng năm ngày trước đã đến sơn trang Lục Thủy ngoài thành rồi ạ.” Châu Nhi đáp.
Khánh Mộ Lam cười khẩy, đáp: “Bọn chúng lại còn biết tìm nơi để hưởng thụ cơ đấy.”
Sơn trang Lục Thủy là một sơn cốc bên ngoài thành Tây Xuyên, đồng thời cũng là một nơi để đốt tiền.
Đẳng cấp còn cao hơn cả lầu Hàm Hương, bởi vì sơn trang Lục Thủy chỉ tiếp đãi khách quý.
“Nếu tra ra được, vậy cứ làm theo những gì bổn cung nói!”
Vẻ mặt Cửu công chúa lạnh như băng.
Bây giờ chuyện đã rõ như ban ngày rồi.
Có kẻ đang âm thầm bày mưu tính kế họ.
Nhưng Cửu công chúa lại không biết kẻ đó là ai, mục đích thật sự của hắn là gì, nên cô ấy đang rơi vào thế bị động.
Trong lòng cô ấy cũng cảm thấy bực bội.
Hai tên thái giám kia vừa hay lại cho cô một cơ hội trút giận.
“Vâng!”
Châu Nhi vẫy tay một cái, Tần Minh ngay lập tức dẫn hộ vệ tới, đi theo Châu Nhi.
Ở một mức độ nào đó mà nói, thái giám truyền chỉ là đang truyền lại ý của Hoàng Đế.
Vậy nên dù có đi tới đâu, truyền lại những tin tốt hay xấu thì cũng không ai dám khó họ, ngược lại còn phải nhét thêm bạc cho họ.
Nhưng lần này họ đi ngàn dặm tới thành Tây Xuyên truyền chỉ cho Cửu công chúa, không những không được cho bạc thì đã đành, Cửu công chúa lại còn đóng cửa thả chó đuổi họ.
Đường đường là sứ giả, đã bao giờ bị đối xử như vậy đâu?
Vậy nên hai tên thái giám kia dứt khoát chặn cửa chính lại.
Lúc này, tên thái giám dẫn đầu vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy ra. Gã ta thấy Châu Nhi dẫn người tới thì vênh váo nói: “Thánh chỉ yêu cầu sau khi điện hạ tiếp chỉ, sẽ theo chúng ta về kinh. Công chúa điện hạ đang ở đâu?”
Thái giám thời phong kiến, kẻ nào cũng bị thiến.
“Chúng ta” là từ được sử dụng trong quân đội đời Tấn Châu, tương đối có khí thế của nam nhân.