Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) - Lê Hương - Mạc Tuân (Dị bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 997:

 

Nói thật Lệ Quân Mặc ngay từ đầu có chút buồn bực, khi Lệ Yên Nhiên còn là con gái của ông, ông một lần nghĩ lại qua, Lệ gia bọn họ sao lại sinh ra một kẻ bât tài vô tích sự như thế.

 

Hiện tại Lê Hương là con gái của ông, Lệ Quân Mặc cảm giác thắt lưng mình cũng cứng hơn rồi, ông thích ý dựa lưng trên ghế sa lon, thật không hỗ là con gái của Lệ Quân Mặc ông.

 

Lệ Quân Mặc nhìn về phía Mạc Từ Tước: “Vậy lần này, người cậu muốn tìm, tới không?”

 

Mạc Từ Tước gật đầu: “Đã tới, Lê Hương tìm được cậu ta, Thất công tử, đệ tử bế môn cuối cùng của Lâm Thủy Dao, cậu ta biết rất nhiều bí mật, rốt cuộc cũng đã tới.”

 

Mấy năm nay, Mạc Từ Tước một mực chờ đợi Thất công tử, hiện tại tất cả quân cơ đều đã tới, kế tiếp sẽ vén màn huyền thoại quá khứ bị chôn vùi bao năm nay, bí ẩn hai mươi năm trời này cuối cùng cũng sắp bị vạch trần.

 

Lê Hương bây giờ quả thật rơi vào tay Thượng Quan Đằng, cô ra bệnh viện, Thượng Quan Đằng liền mang theo người ở bên ngoài “há miệng chờ sung”.

 

Lê Hương lên xe Thượng Quan Đằng, khuôn mặt cô rất bình tĩnh, cô xuyên qua cửa số xe nhìn phong cảnh lướt qua bên ngoài, cô biết, Đế Đô đã cách cô càng ngày càng xa.

 

Thượng Quan Đằng ngồi cạnh Lê Hương, thấy Lê Hương bình tĩnh như vậy, Thượng Quan Đằng tò mò cười nói: “Lê Hương, cô biết tôi muốn dẫn cô đến đâu sao?”

 

Lê Hương gật đầu: “Đương nhiên biết, rời khỏi Đế Đô, tới địa ngục – địa bàn Hoa Tây Châu.”

 

“Cô đã biết, vì sao bây giờ bình tĩnh như vậy?”

 

Đôi mắt trong vắt của Lê Hương rơi trên mặt Thượng Quan Đằng, chậm rãi cong đôi môi đỏ mọng: “Vì sao bình tĩnh ư? Đó là bởi vì tôi biết chẳng mấy chốc sẽ có người tới cứu tôi, Thượng Quan Đẳng, đây là Đề Đô, nếu như tôi không đoán sai, hiện tại Đế Đô đã phong thành rồi, ông làm sao mang tôi rời đi được?”

 

Lê Hương đang khích tướng, cô biết Thượng Quan Đẳng là một kẻ rất kích động, quả nhiên bị những lời này đâm một cái, Thượng Quan Đằng nhanh chóng cười ha ha: “Lê Hương, tôi biết một mật đạo từ Đế Đô đi thông đến Hoa Tây Châu, chúng ta đi mật đạo này là có thể thuận lợi rời đi, không ai biết.”

 

Mật đạo? Hai mắt Lê Hương sáng ngời, cô đoán không sai, Thượng Quan Đằng khẳng định có hậu thủ: “Năm đó mẹ tôi từ Hoa Tây Châu đi tới Đề Đô chính là đi mật đạo này, đúng không?”

 

“Lê Hương, cô quả nhiên thông minh như mẹ, đúng, năm đó mẹ cô chính là đi mật đạo này.”

 

Lê Hương từ nơi sâu xa có cảm giác, cô cách mẹ gân, càng lúc càng gần.

 

Nửa giờ sau, chiếc xe chống đạn màu đen chậm rãi ngừng lại, Thượng Quan Đằng tự mình kéo ra cửa sau xe: “Lê Hương, chúng ta đã đến.”

 

Lê Hương xuống xe, con ngươi cô hơi co rụt, nguyên do là bởi địa phương này cô rất quen thuộc, cô đã từng tới, đây là hậu viện của radio viện khoa học.

 

Hiện tại trước mặt cô chính là phiến cửa màu đỏ sậm, trên cửa chính treo khóa, bên trong là cắm địa kia.

 

Cô đã từng trộm chìa khoá Dạ Huỳnh len lén chạy vào, ở bên trong gặp ảo giác, còn có hai con chó sói.

 

Lê Hương không nghĩ tới cô trở lại chốn cũ rồi, vẫn là lấy phương thức như vậy.

 

Lúc này Thượng Quan Đằng lấy ra chìa khóa, hắn tiến lên mở rộng cửa, “cạch” một tiếng, khóa kia mở ra, két, phiến cửa màu đỏ sậm bị đầy ra.

 

Thượng Quan Đăng làm một thủ thê: “Lê Hương, mời.”

 

Lê Hương nhắc chân, đi vào.

 

Bên trong vẫn là một mảnh rừng rậm tối om kia, nhìn không thấy phần cuối, Thượng Quan Đẳng ở phía trước dẫn đường, hắn ta rất quen thuộc với nơi này: “Lê Hương, cần thận bước đi một chút, theo tôi, chớ đi lệch, nơi này có trận pháp mẹ cô lưu lại, một khi vào trận pháp, hài cốt cũng không còn.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK