Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) - Lê Hương - Mạc Tuân (Dị bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1117:

 

Lê Hương thấy viền mát Tiểu Dịch Dịch hồng hồng nhìn cô, như thể một giây kế tiếp sẽ khóc lên, cô đau thấu tim gan.

 

“Dịch Dịch, không cần phải sợ…” Ánh mắt Lê Hương kiên định trần an nhìn cậu: “Cô giáo Lê chẳng máy chốc sẽ tới tìm con, con chờ cô giáo Lê nhé.”

 

Lúc này Mạc Tuân đạp rồi chân ga, chiếc Rolls-Royce Phantom phóng đi.

 

“Dịch Dịch!” Lê Hương đuổi theo xe chạy một đường.

 

Mạc Thần Dịch ghé vào phía sau cửa sổ xe nhìn Lê Hương, đôi mắt to đã thấm đầy nước mắt, cậu vươn ngón tay út, ở trên lớp cửa sổ thủy tinh vuốt ve gương mặt Lê Hương.

 

Mạc Tuân xuyên qua kính chiều hậu nhìn một chút, thân ảnh Lê Hương đã càng lúc càng xa, anh chậm rãi trượt cửa số lái xe xuống, để không khí lùa vào, đèn neon sáng chói buổi tối thành thị dát một dải ánh vàng lên gương mặt điền trai ấy.

 

Lúc này bên tai truyền đến một thanh âm non nót: “Bó…”

 

Thân hình Mạc Tuân cao lớn khựng lại, đôi mắt thâm thúy nhanh chóng xuyên qua kính chiếu hậu rơi vào trên mặt của Mạc Thần Dịch, Mạc Thần Dịch mở miệng nói chuyện rồi?

 

Vừa rồi Mạc Thần Dịch gọi anh một tiếng “bồ”.

 

Mạc Tuân biết Lê Hương vẫn luôn trị liệu cho Mạc Thần Dịch, chỉ là anh không nghĩ tới Mạc Thần Dịch sẽ đột nhiên biệt nói như vậy.

 

Tiếng nói Mạc Thần Dịch còn rất non nót, rất êm tai.

 

“Mạc Thần Dịch, từ khi nào con biết nói thế?” Mạc Tuân hỏi.

 

Thân ảnh Lê Hương đã biến mắt rồi, Mạc Thần Dịch không khóc cũng không quáy, cậu khôi phục thành CEO 3 tuổi IQ lạnh lùng, cùng Mạc Tuân một lớn một nhỏ, chính diện giằng co: “Nói đối với con rất đơn giản, hoàn toàn là chuyện con có muốn hay không muốn, trước đây con không muốn nói, cũng không phải là con sẽ không nói được.”

 

Đáy mắt Mạc Tuân lóe lên một tia sáng: “Thằng nhóc con, con có thể nói vậy mà cứ gạt ông đây chán sống đúng không?”

 

Bởi vì Mạc Thần Dịch không nói, toàn bộ Mạc gia đều lo lắng cuống cuồng, bà cố nội, còn có ông nội cậu, đều vì cậu mời chuyên gia tâm lý trị liệu.

 

Bây giờ nghĩ lại cả Mạc gia đều bị thằng nhóc ba tuổi vắt mũi chưa sạch lừa gạt, cậu vẫn luôn nói được, chỉ là…

 

không muốn nói?

 

Khuôn mặt nhỏ Mạc Thần Dịch lạnh lùng: “Đó là bởi vì con biết nếu như con biết nói, mommy sẽ rời khỏi con.”

 

Mommy? Nghe hai chữ như thế, Mạc Tuân sâu kín nhìn con trai nhà mình, lần đầu tiên anh nhìn thẳng vào con trai mình, anh phát hiện bản thân đã sơ sót thực lực con trai rồi: “Mạc Thần Dịch, con còn biết thứ gì?”

 

Trong tay Mạc Thần Dịch đột nhiên xuất hiện một phần văn kiện, cậu đầy văn kiện lên trước: “Bó, Lê Hương chính là mẹ con, ngày mẹ xuất hiện ở nhà trẻ, con đã sai người giám định ADN rồi.”

 

Nhìn Mạc Thần Dịch đưa tờ giám định ADN đến, mi tâm Mạc Tuân chau lại, tốt, thằng nhỏ này quả nhiên cái gì cũng biết.

 

“Mạc Thần Dịch, con đây là giả heo ăn thịt hổ, nếu như mẹ con biết con vẫn luôn gạt mẹ, mẹ sẽ nổi giận.”

 

Mạc Thần Dịch không cho là đúng, giả heo ăn thịt hỗ dễ dàng sao, không hề dễ chút nào?

 

Cậu mỗi ngày đều phải đi nhà trẻ, còn chơi chung với đám trẻ còn mặc bỉm kia, nhịn xuống tính tình nghe cô giáo giảng về máy thứ kiến thức rất ngây thơ, hết sức buồn chán, nếu như nơi đó không có mẹ, cậu đã sớm không đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK