Chương 1857:
*..” Diệp Linh im lặng đôi lát: “Cố tổng, cần tôi nhắc nhở anh một chút không, anh bây giờ là người đã có bạn gái rồi, đem ôn nhu săn sóc của anh dùng trên người ở bạn gái anh người ta gọi đó là chàng trai ấm áp, nếu như dùng ở người phụ nữ khác, thì gọi là cái điều hòa công cộng, là hải vương đấy.”
*Hải vương, điều hòa công cộng: từ lóng, chỉ những chàng trai lăng nhăng, bắt cá nhiều tay.
Có Dạ Cần xử lý tốt mắt cá chân của cô sau đó đứng dậy, nhét giày cao gót pha lê vào tay cô, ánh mắt anh rơi vào đôi môi lúc mở lúc đóng miệng của cô: “Nói đủ chưa, có muốn đến phòng tôi không, rồi từ từ nói với tôi?”
“… Anh bây giờ có hứng thú với xác chết rồi à?”
“Hứng thú đang nồng, hơn nữa em bây giờ dường như cũng không có… sức chống cự…”
“Ầm” một tiếng, Diệp Linh trực tiếp đóng sầm cửa phòng lại.
– Mỗi ngày một câu chuyện nhỏ của Mạc Liễu — Mạc Từ Tước không thích ăn ngọt, lớn như vậy cũng chưa từng ăn kẹo que, anh nhíu lên mày kiếm.
3 “Không ngọt sao?” Liêu Anh Lạc vươn tay, cầm kẹo que xuống, sau đó cô vươn lưỡi, liếm kẹo que một cái: “Rất ngọt mà.”
Đây chính là kẹo que anh vừa ăn xong, Mạc Từ Tước nhớ cái này hình như gọi… là hôn môi gián tiếp.
Ánh mắt của anh nhìn lướt qua đôi môi củ ấu của cô gái, rất nhanh đã dời đi ánh mắt, cô vẫn quá nhỏ, còn phải…đợi vài năm.
“Nhường đường! Nhường đường!” Lúc này có người vội vả xông tới.
Mạc Từ Tước nhanh chóng vươn tay, kéo Liễu Anh Lạc vào trong ngực mình.
3 Đây là lân đâu tiên anh chủ động ôm cô.
Đôi mắt hạnh ươn ướt của Liễu Anh Lạc nhìn anh cười: “A Tước, đây là năm đầu tiên của chúng ta.”
Tay Mạc Từ Tước rơi vào vòng eo thon khó khăn lắm mới nắm chặt của cô, khuôn mặt tuấn tú ửng đỏ: “Ừ.”
Năm đầu tiên của bọn họ.
Có Dạ Cần ăn sầm cánh cửa vào mặt, bị cô nhốt ở ngoài cửa.
Một tay đút trong túi quần, anh nhàn nhạt gợi lên môi mỏng, trong tròng mắt thanh bần tràn ra vài phần mềm mại: “Linh Linh.”
Anh ở ngoài cửa gọi tên cô.
Bên trong không ai đáp lại.
“Linh Linh, tôi đi đây.”
Bên trong vẫn không có người đáp.
Có Dạ Cần xoay người, rời đi.
Cố Dạ Cần đi, có một bóng người từ chô tôi đi ra, chính là Trân Viên Viên.
Màn múa còn chưa kết thúc, lúc Diệp Linh lui xuống sân khấu Có Dạ Cần liền theo sát đi theo, Trần Viên Viên sao còn ngồi yên được, cô ta cũng đi theo.
Chuyện xảy ra mới vừa rồi cô ta nhìn thấy cả rồi, cô ta nhìn thấy Cố Dạ Cần cao cao tại thượng lại quỳ gối trước mặt Diệp Linh, hình ảnh này trùng kích cảm giác, Diệp Linh một thân mặc váy đen tựa vào vách tường, mà anh âu phục, tựa như ky sĩ hắc mã vì cô mở mang bờ cối.
Trần Viên Viên trong lòng ghen ghét đến nôn ra máu rồi, cô ta đến tận bây giờ giữa đôi ngụy huynh muội là cắm ky đến vậy, fetish kia của Cố Dạ Cần, tiếng “anh trai” kia, đều bởi vì Diệp Linh mà Có.