Chương 1800:
“Cô dâu à, cô như vậy làm khó chúng tôi quá… Mọi người sợ sệt, hai mặt nhìn nhau.
Lúc này một bóng người đi ra, Mạc Tử Tiễn tới: “Mấy người đều đi ra ngoài đi!”
“Vâng.” Tất cả mọi người đi xuống.
Trong phòng chỉ còn sót Lê Hương si s và Mạc Tử Tiên, Mạc Tử Tiên nhìn cô: “Lê Hương, anh đã tới, em tìm anh?”
Lê Hương lạnh lùng nhìn Mạc Tử Tiễn: “Mạc Tuân đâu, tôi muốn gặp Mạc Tuân!”
“Hắn đã chết rồi.”
“Anh ấy còn sống, tôi muốn thấy anh ấy còn sống, anh ấy đã chết, tôi muốn thấy anh ấy đã chết, mặc kệ anh ấy sống hay chết, tôi đều muốn đi cùng với anh ấy, tôi muốn mang anh ấy đi!”
Mạc Tử Tiễn tiến lên, đi tới trước mặt Lê Hương, anh nhìn viền mắt đỏ ửng của cô, sau đó gật đầu: “Được, anh có thể để em gặp hắn.”
Lê Hương không nói chuyện, cô : không tin anh sẽ tôt bụng như vậy, lại có thể đồng ý.
“Nhưng,” Mạc Tử Tiễn sâu kín nói ra điều kiện của mình: “Chúng ta đám cưới trước đã, sau đám cưới xong, anh sẽ để em gặp hắn, Lê Hương, đừng tùy hứng, nhé? Bằng không… cả đời này em cũng đừng hòng gặp hắn nữa.”
Lê Hương thông suốt đứng lên: “Mạc Tử Tiễn, vì sao anh đột nhiên biến thành như vậy, anh có phải… đang diễn trò hay khôn, anh có phải đang có kế hoạch gì hay không, anh mau nói cho em biết, đây hết thảy không phải thật, hiện tại anh đứng trước mặt em, cũng không phải là thật!”
Mạc Tử Tiễn liếc thấy được ngoài cửa số, hiện tại Thượng Quan Đẳng đã tới, D đang ghé vào trên cửa số nhìn lén.
“Quận Chúa…”
Thượng Quan Đẳng vung tay lên, bảo thủ hiệu chớ lên tiếng, kỳ thực trong òng Thượng Quan Đẳng đối với Mạc Tử Tiễn vẫn có hoài nghi, hiện tại Mạc Tử Tiễn và Lê Hương ở trong phòng nói chuyện, gã nhân lúc nghe én.
Mạc Tử Tiễn biết Thượng Quan Đằng ới, con ngươi đen trong trẻo của anh rơi trên khuôn mặt tuyệt sắc của Lê Hương, hiện tại trong đôi mắt cô đầy ràn chờ mong, anh biết rõ đây là cơ hội cuối cùng cô cho anh.
Ngày sau cô và anh gặp nhau lần nữa, sợ rằng phải chĩa mũi kiếm vào nhau.
Mạc Tử Tiên nhêch môi: “Lê Hương, em muốn nghe cái gì? Anh thích em đến thế nào, em không phải không biết.”
Ánh sáng trong mắt Lê Hương trong nháy mắt tắt đi, cô lui về sau một bước.
Mạc Tử Tiễn đi đến, từng bước một tới gần cô: “Lê Hương, em muốn anh chúc phúc em và Mạc Tuân sao, anh muốn anh trơ mắt nhìn hai người hạnh phúc sao, xin lỗi, anh làm không được!”
“Mạc Tuân từ nhỏ đã có nhiều hơn anh, cái gì đều là của hắn, sau đó gặp được em, em cũng là hắn, cái này anh làm sao cam tâm, anh đã sớm thề trong : ạ lòng sẽ đoạt lại tât cả những thứ vôn thuộc về anh, bao gồm cả em, Lê Hương!”
Lê Hương nhìn Mạc Tử Tiễn trước mắt xa lạ như thế, cô lắc đầu.
Rất nhanh, tắm lưng mềm mại của cô chống lên vách tường lạnh như băng, cô không thể lui được nữa.
Mạc Tử Tiễn lần qua đây, ngăn cô giữa tường và lồng ngực mình.
Hai bàn tay to nắm chặt bờ vai oánh nhuận của cô: “Lê Hương, Mạc Tuân đã chết, em tỉnh lại đi! Ở chung với anh, anh sẽ đối tốt với eml”
Nói xong, Mạc Tử Tiễn cúi đầu, trực tiếp hướng trên môi đỏ mọng của cô hôn tới.